Chương 8 - Bí Mật Của Gia Tộc Hạo
10
Từ sau khi được “mở mang”, Hạo Tước như thể mở ra hộp Pandora — ăn rồi ghiền, không dừng lại được.
Cuộc sống rảnh rỗi như cá mặn của tôi… chính thức cáo chung.
Ban ngày tôi phải ứng phó với các buổi tiệc tùng của giới quý phu nhân — dù gì thì bây giờ tôi cũng là Hạo phu nhân được sủng ái thật sự, ai cũng muốn nịnh bợ tôi.
Ban đêm thì phải đối mặt với tổng tài tràn đầy tinh lực — với lý do: bù bài tập còn thiếu.
“Hạo Tước, anh không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
Một đêm nào đó, tôi nằm sấp trên giường, mặt mày mếu máo phản đối:
“Ngay cả con lừa trong đội sản xuất cũng không dám làm việc kiểu này đâu đó!”
Hạo Tước đang cởi cà vạt, nghe vậy liền nhướng mày:
“Lừa? Em đang ám chỉ anh không đủ bền bỉ à?”
“Không không không! Em không có ý đó!”
Tôi lập tức cầu xin tha thứ:
“Ý em là… chúng ta cần phát triển bền vững! Nước chảy đá mòn!”
“Ừm, có lý.”
Hạo Tước gật đầu, đè người lên:
“Vậy thì… nước chảy… đá mòn.”
Tôi: “…”
Đồ lưu manh! Lưu manh có học thức!
Ngay khi tôi tưởng rằng những ngày “không biết xấu hổ” này sẽ kéo dài mãi mãi… thì một tháng sau, tôi bất ngờ ngất xỉu ngay trên bàn ăn sáng.
Lúc đó tôi đang uống sữa, bất ngờ cơn buồn nôn ập đến, trước mắt tối sầm lại, rồi chẳng còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Hạo Tước ngồi bên giường, nắm chặt tay tôi, mặt trắng bệch, vành mắt đỏ hoe.
Thấy tôi mở mắt, anh gần như nhào tới:
“A Ly! Em tỉnh rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Thấy anh hoảng loạn như vậy, tim tôi ấm lên.
Vừa định an ủi vài câu thì bác sĩ đã cười tít mắt bước vào.
“Hạo tổng, đừng lo quá. Chúc mừng hai người, Hạo phu nhân mang thai rồi.”
“Có… có thai?”
Hạo Tước sững người, như thể chưa hiểu được hai chữ đó:
“Anh nói… cô ấy… sao cơ?”
“Đang mang thai.”
Bác sĩ lặp lại:
“Đã được năm tuần rồi.”
Cả người Hạo Tước như bị đóng băng.
Anh quay đầu nhìn tôi, lại nhìn xuống bụng tôi, vẻ mặt từ chấn động chuyển sang mơ hồ, rồi vỡ òa trong vui sướng.
Cuối cùng, đôi mắt anh đỏ hoe.
“Anh có con rồi?”
Giọng anh run rẩy.
“Anh… sắp làm ba rồi?”
Tôi đưa tay sờ bụng mình — vẫn còn phẳng lì, trong lòng hơi hoảng.
Cái gì cơ? Có rồi á? Nhanh vậy luôn hả?
“Hạo tổng, chưa hết đâu.”
Bác sĩ tiếp tục thả một quả bom khác:
“Dựa theo chỉ số HCG và kết quả siêu âm, Hạo phu nhân hình như… không chỉ có một bé.”
“Không chỉ một?”
Hạo Tước đơ luôn tại chỗ:
“Là… bao nhiêu?”
“Dự đoán ban đầu: ba bé.”
11
Ba bé.
Tin tức này như một quả bom nguyên tử, khiến nhà họ Hạo náo loạn.
Ông cụ nghe tin xong, lập tức ném gậy, quỳ xuống trước bài vị tổ tiên dập đầu ba cái, miệng không ngừng niệm “tổ tiên phù hộ”.
Mẹ chồng thì cười không khép miệng được, hận không thể đem hết tổ yến nhân sâm cả thế giới nhét vào miệng tôi.
Còn Hạo Tước — tổng tài bá đạo tung hoành thương trường — thì hoàn toàn sụp đổ.
Anh nhìn bụng tôi, trong mắt đầy kính sợ, cứ như trong đó không phải là ba đứa bé, mà là ba sinh vật ngoài hành tinh.
“Ba… ba đứa?”
Anh lẩm bẩm:
“Một lần ba đứa?”
“Sao? Không vui à?”
Tôi cố ý trêu anh.
“Vui! Dĩ nhiên là vui!”
Hạo Tước lập tức khẳng định, nhưng rồi cau mày, mặt đầy lo lắng:
“Nhưng… ba đứa… em sẽ rất vất vả đúng không? Cơ thể em chịu nổi không?”
Trái tim tôi mềm nhũn.
Trong lúc cả nhà đang vui mừng vì có cháu, thì chỉ có anh… là người đầu tiên lo cho sức khỏe tôi.
“Không sao đâu, bác sĩ nói thể trạng em rất tốt.”
Tôi mỉm cười trấn an.
Những ngày sau đó, tôi chính thức trở thành gấu trúc quốc bảo của nhà họ Hạo.
Đi đứng phải có người đỡ, ăn uống phải có người đút, thậm chí đi vệ sinh Hạo Tước cũng đứng chờ trước cửa, sợ tôi rơi xuống bồn cầu.
Việc công ty, cái gì đẩy được thì đẩy, cái gì không đẩy được thì mang về nhà xử lý.
Tôi nằm trên sofa bên cạnh, vừa ăn trái cây vừa xem anh họp video.
Một lần, anh đang họp hội đồng quản trị, tôi đột nhiên thì thầm một câu:
“Thèm ăn mì chua cay…”
Chỉ một câu nhỏ xíu, Hạo Tước lập tức tạm dừng cuộc họp, quay sang hỏi tôi:
“Em muốn ăn chỗ nào? Cay vừa hay cay nhiều? Có cần thêm giấm không?”
Đầu bên kia màn hình, các giám đốc cấp cao há hốc mồm, tận mắt chứng kiến tổng tài sát phạt quyết đoán của họ biến thành tên cuồng sủng vợ không thuốc chữa.
12
Thai kỳ đúng là cực kỳ vất vả.
Nôn nghén, phù nề, chuột rút… đủ loại hành hạ nối tiếp nhau.
Đến những tháng cuối, bụng tôi to như quả bóng, trở mình cũng thấy khổ.
Hạo Tước nhìn mà xót không để đâu cho hết.
Mỗi tối, anh đều giúp tôi xoa bóp đôi chân sưng phù, đọc truyện ru tôi ngủ — tất nhiên, không còn là “Hỷ Dương Dương” nữa, mà là đủ loại bách khoa nuôi dạy trẻ.
Thỉnh thoảng nửa đêm tôi bị chuột rút đau tỉnh, còn chưa kêu lên thì anh đã tỉnh dậy trước, thành thạo giúp tôi xoa bóp làm dịu cơn đau.
Nhìn khuôn mặt ngày càng gầy gò và quầng thâm dưới mắt anh, tôi thấy rất áy náy.
“Hạo Tước, anh sang phòng khách ngủ đi, đừng vất vả như vậy nữa.” Tôi nói.
“Không được.” Hạo Tước lập tức từ chối, “Không có em bên cạnh, anh không yên tâm.”
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định: “Đã là anh khiến em phải chịu đựng, thì anh càng phải cùng em gánh vác.”
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm thấy may mắn.
May mắn vì ba năm trước có cú “hiểu lầm” kia, may mắn vì chúng tôi không bỏ lỡ nhau, và càng may mắn hơn khi con tôi có một người cha yêu mẹ nó đến vậy.
13
Ngày dự sinh đến sớm hơn dự kiến.
Tối hôm đó, chúng tôi vừa ăn tối xong thì tôi đột nhiên đau bụng dữ dội, vỡ ối.
“Hạo Tước! Em sắp sinh rồi!”
Chiếc cốc trong tay Hạo Tước “choang” một tiếng rơi xuống đất, nhưng anh phản ứng cực nhanh, bế thốc tôi lên chạy thẳng ra gara, vừa chạy vừa hét quản gia chuẩn bị xe.
Trên đường đến bệnh viện, cả người anh run lên, còn căng thẳng hơn cả tôi.
“Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây.” Anh không ngừng hôn lên mu bàn tay tôi, giọng run rẩy, “A Ly, cố lên.”
Tới bệnh viện, tôi được đẩy vào phòng sinh.
Vì là sinh ba, bác sĩ đề nghị mổ lấy thai.
Ngoài phòng phẫu thuật, Hạo Tước như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui sắp mài mòn cả sàn nhà.
Ông nội và mẹ chồng cũng tới nơi, cả nhà đều chờ đợi đầy lo lắng.
Không biết bao lâu sau, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt.
Tiếng khóc vang dội xé tan không gian yên tĩnh, rồi là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba.
Y tá bế ba bé sơ sinh bước ra, cười đến nỗi mặt nhăn thành nếp: “Chúc mừng Hạo tổng! Hai trai một gái, mẹ tròn con vuông!”
Hạo Tước không thèm nhìn con, lập tức lao thẳng vào phòng phẫu thuật.
Chỉ đến khi thấy tôi được đẩy ra ngoài, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tỉnh táo, sợi dây căng trong anh mới buông lỏng.
Người đàn ông cao hơn mét tám này, ngay trước mặt bao nhiêu bác sĩ y tá, nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe.
“Giang Ly, cảm ơn em.” Anh nghẹn ngào, “Em vất vả rồi.”
14
Trong thời gian ở cữ, Hạo Tước gần như hóa thân thành ông chồng 24 hiếu hạnh kiêm siêu bố bỉm.
Thay tã, pha sữa, vỗ ợ… anh làm còn chuyên nghiệp hơn cả bảo mẫu.
Ba nhóc con lớn rất nhanh, hai anh trai giống Hạo Tước — lạnh lùng, kiêu ngạo; còn cô em gái thì giống tôi — mềm mại, đáng yêu.
Hạo Tước đích thị là “nô lệ con gái”.
Chỉ cần em bé khóc, dù là ba giờ sáng, anh cũng bật dậy ngay lập tức, bế dỗ nửa ngày, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Còn với hai cậu con trai…
“Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông con trai, chảy máu không chảy nước mắt.” Hạo Tước lạnh mặt với hai cậu nhóc đang gào trời gọi đất.
Quay sang con gái lại cười ngoác tới mang tai: “Ơ ơ ơ, cục cưng đừng khóc, ba ở đây rồi.”
Tôi nhìn cảnh trái ngược đó mà chỉ biết bất lực lắc đầu.
Địa vị trong nhà này… quá rõ ràng rồi còn gì.
Tiệc đầy tháng, nhà họ Hạo tổ chức linh đình.
Giới thượng lưu cả thành phố lại tề tựu đông đủ.
Nhìn Hạo Tước trên sân khấu đầy khí chất, bế con gái trong lòng, bên cạnh là hai cậu nhóc bụ bẫm được bảo mẫu bế, ai nấy đều cảm thán:
Ai mà ngờ, hơn một năm trước, hai người này còn vì chuyện “được hay không” mà làm náo loạn cả thành phố?
Giờ thì hay rồi, không những “được”, mà còn quá được, một lần ôm ba đứa, hoàn thành chỉ tiêu ba con luôn thể.
Hạo Tước đứng trên sân khấu, cầm micro, ánh mắt xuyên qua đám đông, nhìn thẳng về phía tôi.
“Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc đầy tháng của các con tôi.”
“Tại đây, tôi đặc biệt muốn cảm ơn vợ tôi — Giang Ly.”
“Là cô ấy đã dạy tôi biết thế nào là yêu, là gia đình. Cũng là cô ấy, đã tặng cho tôi món quà quý giá nhất đời này.”
Trong tiếng vỗ tay như sấm, anh bước đến chỗ tôi, quỳ một gối, một lần nữa vươn tay về phía tôi.
“Giang Ly, xin được cùng em đi hết quãng đời còn lại.”
Tôi mỉm cười đặt tay vào tay anh.
“Rất mong được đồng hành cùng anh đến cuối đời, anh Hạo.”
15
Ba năm sau.
Trong vườn biệt thự Ngự Cảnh Loan, ba cục bông nhỏ đang lăn lộn trên bãi cỏ.
“Hạo Nhất! Hạo Nhị! Không được bắt nạt em gái!”
Tôi chống nạnh, gào lên với hai cậu nhóc đang cố giành kẹo của em.
Hạo Nhất và Hạo Nhị liếc nhau, làm mặt xấu rồi bỏ chạy. Hạo Tam — bé gái — lon ton đuổi theo sau, miệng hét to:
“Anh hai xấu! Ba đánh!”
Một đôi chân dài bước đến, nhấc bổng cô bé đặt lên vai.
“Ai dám bắt nạt công chúa nhỏ nhà chúng ta?” Hạo Tước mặc đồ thể thao, cả mặt tràn ngập cưng chiều.
“Ba ơi!” Bé ôm lấy cổ Hạo Tước, mách lẻo: “Anh giành kẹo!”
“Được rồi, tối nay ba cấm bọn nó ăn vặt.” Hạo Tước đáp không chút do dự.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều vàng phủ lên bãi cỏ, như dát lên cả gia đình năm người một lớp ánh sáng ấm áp.
Tôi nhìn cảnh ấy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Ai mà ngờ, câu chuyện của chúng tôi lại bắt đầu từ một hiểu lầm ngớ ngẩn, một bản kiểm tra thể xác muối mặt”, và 108 lần hát “Hỷ Dương Dương”?
“Em đang nghĩ gì thế?”
Hạo Tước bước tới, một tay bế con gái, tay còn lại ôm eo tôi.
“Em đang nghĩ…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười ranh mãnh, “Tối nay có nên kể cho tụi nhỏ nghe chuyện ba tụi nó ngày xưa oai hùng thế nào không ta?”
Mặt Hạo Tước cứng lại, lập tức nheo mắt nguy hiểm.
“Giang Ly, xem ra tối nay em không muốn ngủ rồi.”
“Làm… làm gì cơ?”
“Nếu em còn sung sức như vậy, chi bằng chúng ta… sinh thêm một đứa nữa?”
“Hạo Tước! Anh điên rồi! Ba đứa chưa đủ à?!”
“Không đủ.” Anh hôn lên môi tôi một cái, cười gian như hồ ly già. “Dù sao, anh cũng muốn chứng minh rằng… anh không chỉ biết hát Hỷ Dương Dương.”
Ở đằng xa, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ vang vọng.
Gió lướt qua ngọn cây, xào xạc như đang kể lại một câu chuyện — về tình yêu, về hiểu lầm, và về hạnh phúc.
Tình yêu đẹp nhất có lẽ là — Dù khởi đầu là một trò cười, nhưng cuối cùng vẫn có thể kết thành một vở hài kịch đẹp nhất.
(Toàn văn hoàn)