Chương 8 - Bí Mật Của Gạo Đen

9 giờ 30 tối, chiếc rương trên gác cuối cùng cũng nứt toác.

Tôi nghe thấy tiếng gỗ vỡ vụn, rồi sau đó là âm thanh “lọc cọc, lọc cọc” rợn người —

có thứ gì đó đang bò xuống cầu thang…

Hơn chục thai nhi tím ngắt, cả người bầm tím, lần lượt trườn xuống.

Rốn của chúng còn dính chặt dây rốn rỉ máu, kéo lê trên sàn thành vệt đỏ ngoằn ngoèo.

“Chị ơi…”

Giọng chúng như xé toạc thanh quản mục rữa:

“Chơi với tụi em… đi…”

Một đứa lao vọt lên trước, đâm sầm vào chân tôi.

Bàn tay lạnh toát của nó xé bung vết thương ở bụng, rồi chui đầu vào thăm dò:

“Nhà mới… sẵn sàng chưa vậy?”

Tôi vùng vẫy điên cuồng, và chạm vào chiếc bật lửa trong túi.

Khi ngọn lửa phụt lên, lũ thai nhi đồng loạt rú lên chói tai.

Dây rốn của chúng lập tức căng thẳng, bị kéo giật như con rối, bị lôi ngược lên gác.

11 giờ đêm, nghi lễ cuối cùng bắt đầu.

Bọn dòi trên bàn thờ tự động xếp thành một chuỗi sinh thần bát tự — chính là ngày giờ sinh của tôi.

Chiếc sườn xám nhuốm máu của mẹ không gió mà tự bay, lượn thẳng đến trước mặt tôi.

Từ ống tay áo, một bàn tay toàn xương trắng hếu thò ra — muốn giúp tôi thay đồ.

“Mặc vào đi…”

Giọng bà Trần vang lên từ cổ áo sườn xám:

“Cô dâu… phải tươm tất…”

Tôi lùi lại, đụng lưng vào tường — nhưng cả bức tường bỗng trở nên mềm nhũn và ẩm ướt.

Đó không phải là tường gạch. Là giấy dán tường ghép từ hàng trăm tấm da người, trên mỗi tấm da vẫn còn in rõ vẻ hoảng loạn trước khi chết.

Và tấm da mới nhất… đang dần dần hiện lên ngũ quan của tôi.

Thai quỷ trong bụng đột nhiên co giật dữ dội, nó gào lên:

“Đến giờ rồi!!”

Tôi cúi xuống thì thấy xương chậu của mình bắt đầu nứt toác, như đóa hoa máu đang nở.

Đầu của thai quỷ đã trồi ra khỏi đường sinh, cơ thể nó không có da, lớp cơ trần trụi ướt đẫm máu.

11 giờ 45 phút, tôi châm ngọn lửa đầu tiên.

Khi lửa chạm vào sàn gỗ thấm đầy dầu hỏa, nó phát ra âm thanh “chít chít” — giống hệt tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Lửa lan nhanh như nước tràn, liếm tới các bức tường, nơi lớp da người bắt đầu co lại và bong tróc, để lộ phía sau là hàng loạt mẫu tử cung ngâm trong lọ thủy tinh.

Mỗi lọ đều sôi lên ùng ục, các khối nội tạng bên trong nhảy nhót như cá sống.

Lũ thai nhi đồng loạt gào khóc, tiếng thét xé màng nhĩ, máu trào ra từ tai tôi.

“Mẹ ơi… nóng quá…”

Thai quỷ trong bụng bắt đầu điên cuồng cắn xé, tôi cảm nhận được ruột mình bị lôi tuột ra khỏi cơ thể.

Trong cơn đau đớn quằn quại, tôi túm lấy rèm cửa đang cháy, quăng thẳng vào bàn thờ tổ tiên.

Khi ngọn lửa nuốt trọn những bài vị trên thần án, toàn bộ căn nhà phát ra tiếng rên rỉ hấp hối.

Từ bên trong các xà ngang, hàng loạt dây máu như dây rốn vươn ra, quất loạn xạ giữa không trung.

Chiếc rương gỗ đỏ trên gác mái nổ tung, mảnh gỗ bay ra tung tóe — mỗi mảnh đều mọc răng, gào lên như sinh vật sống.

11 giờ 55 phút, tôi lết người về phía cửa chính.

Nửa thân dưới đã hoàn toàn tê liệt, chỉ còn vết máu kéo dài phía sau như vệt thảm đỏ.

Thai quỷ vẫn ngoạm chặt trong ổ bụng, giống một con thú hoang bám dai không chịu nhả.

Trong cái nóng ngùn ngụt, tôi thấy làn da mình bắt đầu chảy ra như sáp nến, nhỏ giọt tí tách xuống sàn.

Ngay nơi cửa ra vào, bóng dáng mơ hồ của mẹ hiện lên, như ẩn như hiện trong khói lửa.

Bà đưa tay ra về phía tôi, môi mấp máy:

“… Đốt sạch đi…”

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh, tôi gom hết chút sức lực còn lại, ném bật lửa vào cầu thang đã ngấm đầy dầu.

Tiếng nổ long trời lở đất vang lên — và giữa biển lửa dữ dội, tôi nghe rõ ràng hàng trăm đứa trẻ cùng lúc gào thét.

Rồi sau đó…

Im lặng tuyệt đối.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)