Chương 7 - Bí Mật Của Dung Vương
Chu Dịch An nói , hắn muốn ăn một bát hoành thánh.
Ta cười đồng ý.
Rất nhanh làm xong, ta mang lên, hắn thỏa mãn ăn.
"Sau này , đợi Chiêu nhi lớn hơn, ta sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành, trời đất bao la, cả đời ta , vẫn chưa từng ra ngoài ngắm nhìn ."
"Xuân Nương, ta thật sự yêu nàng, yêu đứa con của chúng ta ."
Nước hoành thánh nóng hổi, chỉ là hoành thánh hôm nay, ta nặn to hơn một chút.
Chu Dịch An ăn rất nhanh.
"Ngon không ?"
Ta ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp phấn khảm xà cừ, dùng cọ nhỏ quét tỉ mỉ lên má.
"Ngon, tay nghề của Xuân Nương, vẫn như mọi khi—"
Lời nói của Chu Dịch An nói đến nửa chừng, cả người đỏ bừng, cổ họng phát ra tiếng "khục khục".
"Có phải thấy bụng rất đau, đầu choáng váng không ."
"Có phải thấy hoành thánh hôm nay, cái nào củng đặc biệt lớn không ."
Chu Dịch An ngã xuống đất, vẻ mặt thê lương, chỉ vươn tay ra , muốn vuốt ve mặt ta .
"Chàng ăn hoành thánh ba năm rồi , chẳng lẽ không nếm ra , rau dại của ta hôm nay, cho quá nhiều?"
"Có lẽ, đó không gọi là rau dại, mà nên gọi là Lôi Công Đằng ."
Ta đỡ Chu Dịch An dậy, vỗ lưng cho hắn , hắn khựng lại một chút, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
"Xuân Nương, nàng hận ta ."
Giọng hắn khẳng định, nhưng ta lại lắc đầu.
"Thật sự không có , ngược lại , ta yêu chàng mà."
Ghép sát vào tai hắn , ta thì thầm:
"Dịch An, chàng nói năm đó thấy ta cho lão già một bát hoành thánh, không biết rằng, bát hoành thánh đó, là ta nhìn thấy chàng trong ánh mắt liếc ngang, mới đưa cho ông ấy ."
Ta hôn lên vết m.á.u ở khóe môi hắn , mãn nguyện cười .
"Chàng lừa ta , nhưng ta cũng lừa chàng ."
Ta không lương thiện.
Ta yêu phú quý, cho nên dù Hạo Tú Tài đã ngoài năm mươi, ta vẫn sẵn lòng chủ động gả qua đó.
Ta khao khát quyền thế, cho nên chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể thấy được , Chu Dịch An quan sát ta trong bóng tối, cách ăn mặc cử chỉ, rất mực quý khí.
"Lang quân, chàng và ta , là cùng một loại người ."
Cho nên khi Chu Dịch An bị thương, ta không chút do dự kéo hắn về nhà.
"Vậy người trong lòng nàng là ai? Trần Tứ sao ?"
Chu Dịch An tự biết đại nạn sắp đến, trong lòng không cam tâm.
"Lang quân nói đùa rồi , ngay cả chàng còn nói , hắn là người hèn hạ, vậy ta làm sao có thể để mắt đến hắn ."
Ta biết Trần Tứ thích ta .
Sau khi cha nương mất, tài sản nhà ta bị nhà mẹ kế chiếm đoạt, vẫn là Trần Tứ đứng ra , ta mới giữ được tiểu viện và quán hoành thánh.
Nhưng ta không thể vì sự yêu thích của một kẻ vô dụng, mà giao phó cả đời mình .
Cho nên mượn danh nghĩa nghĩa huynh , hỏi xin hắn rất nhiều.
Trước khi Chu Dịch An c.h.ế.t, ta kể hết tất cả mặt tối của mình .
Đây sao không tính là yêu chứ.
"Ta cũng thật sự yêu chàng ."
Bởi vì hắn và ta đều giống nhau , đều là người bị mắc kẹt trong cống rãnh, cố gắng bò lên trên .
Dù chỉ nắm được một chút ánh sáng, cũng coi đó là cọng rơm cứu mạng.
Chỉ là Chu Dịch An, hắn nhìn lầm rồi .
Ta không phải ánh sáng của hắn .
Chu Dịch An vùng vẫy bò dậy, mặt mũi dữ tợn nhìn về phía ta , nhưng ta không hề sợ hãi, lặp lại một lần nữa.
"Dẫu ta ghen tị, tầm thường, tối tăm, nhưng ta cũng thật sự yêu chàng , Chu Dịch An."
Hắn cười một cách thoải mái, không biết lấy đâu ra một con d.a.o găm, dưới cái nhìn dịu dàng của ta , đ.â.m vào n.g.ự.c mình .
"Cứ nói với Hoàng huynh , là ta đã chán ghét cuộc sống này rồi ."
"Xuân Nương, ta thành toàn cho nàng."
Mắt hắn ngập hơi sương, khiến ta hoảng hốt nhớ lại ánh mắt hắn nhìn ta từ nơi tối tăm hôm đó, cũng là đôi mắt như vậy , âm u, trầm lắng, hòa vào ánh trời xanh nhạt.
Lúc tỳ nữ bước vào , Chu Dịch An đã c.h.ế.t.
Ta ôm lấy t.h.i t.h.ể hắn , khóc nức nở.
Sau này , người ta đều nói , Dung Vương Phi trẻ tuổi, vì cái c.h.ế.t của Dung Vương, đau lòng tột độ, sống ẩn dật, hiếm khi lộ diện.
HẾT