Chương 4 - Bí Mật Của Công Chúa Tị Nạn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thư Nhã ôm ngực, mắt ửng đỏ: "Tẩu t.ử vận khí thật tốt , nào như muội đây, năm ngoái mất phụ mẫu, đến cả nhà cũng không còn."

Bà mẫu lập tức đau lòng, đây dù sao cũng là cháu gái ruột của bà.

Nhưng người lên tiếng trước bà mẫu lại là Tiểu Vân: "Nhã biểu cô rất đáng thương rồi , con muốn ở bên cô ấy ."

Cái buồn lớn nhất là lòng đã nguội lạnh.

"Tiểu Vân, Mẫu thân m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh ra con, sự gian nan ấy con không biết , Nương không trách con, nhưng chuyện con làm hôm nay thực sự khiến Nương thân lạnh cả lòng."

"Nương hỏi con lần cuối, con không đi , phải không ?"

Nói đến đây, ta đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Vân bị lời ta nói lùi lại một bước, nhưng vẫn kiên quyết nói : " Đúng vậy !"

Phương Vân Sâm thấy hành vi của ta có chút bất thường nên nhíu mày.

"Cẩm Gia, hôm nay nàng có vẻ quá gay gắt rồi ."

"Không phải chỉ là sinh thần Lý Thượng thư thôi sao ? Nếu thật sự không muốn đi một mình , ta sẽ đi cùng nàng."

Trên mặt Phương Vân Sâm lộ vẻ bất đắc dĩ.

Ta ngước mắt quét một lượt quanh Tướng quân phủ, cuối cùng dừng lại trên mặt Phương Vân Sâm.

Bảy năm trước , Tướng quân phủ còn thịnh vượng hơn hôm nay. Bởi vì Lão Tướng quân vẫn còn sống.

"Vân Sâm, chàng còn nhớ vẻ ngoài của ta khi chàng nhìn thấy ta ở Kinh thành năm đó không ?" Ta hỏi.

Phương Vân Sâm có chút mất kiên nhẫn: "Muốn đi thì đi nhanh lên, nếu không ..."

Ta ngắt lời: "Không cần, Thư Nhã cần chàng ở bên. Phụ thân cũng nói chỉ là chuyện nhỏ."

"Chỉ là hy vọng Vân Sâm hãy nhớ dáng vẻ trước đây của ta , đừng quên mà đến ngày nào đó không nhận ra nữa."

Phương Vân Sâm càng nghe càng khó hiểu.

Nụ cười của ta lại càng lúc càng lớn.

"Vân Sâm, giờ không còn sớm nữa, ta đi đến chỗ Phụ thân trước đây." Nói xong, ta quay người bỏ đi .

Biểu cảm trên mặt biến mất ngay lập tức.

Trước cửa Tướng quân phủ đậu một chiếc xe ngựa, đứng trước xe là người đ.á.n.h xe của Thượng thư phủ.

Ông ta gật đầu ra hiệu với ta .

Ta vén rèm bước vào , bên trong là Lý Thượng thư với mái tóc đã hoa râm.

" Công chúa Điện hạ, xe ngựa sẽ dừng ở cửa Đông Thượng thư phủ, lúc đó người đổi sang một chiếc xe khác để rời khỏi thành."

Ta hiểu ý gật đầu.

"Người đã nghĩ kỹ, nếu Nam - Bắc lại nổ ra chiến sự, phải làm thế nào chưa ?"

Ánh mắt Lý Thượng thư rõ ràng: "Cùng lắm là c.h.ế.t, mỗi ngày ở Nam Quốc, ta đều nhớ về cố thổ Bắc Quốc."

"Bản đồ bố trí quân sự đã lấy được , trận chiến này chúng ta sẽ không thua. Linh hồn của Lý Đại Tướng quân sẽ do Nam Quốc tự mình tế lễ."

Lý Đại Tướng quân là lão tướng ba triều của Bắc Quốc, cũng là cha của Lý Thượng thư.

Trong một trận chiến không quá lớn, ông bị người Nam Quốc b.ắ.n c.h.ế.t.

Điều quá đáng nhất là ngựa đã giẫm lên thi thể, khiến ông xương cốt không còn nguyên vẹn.

Lý Thượng thư từ đó ghi hận Nam Quốc, chỉ muốn báo thù cho đất nước, đã nằm vùng ở Nam Quốc ba mươi năm.

Sau khi đổi xe ngựa, ta ngồi lên chiếc xe khác.

Còn Lý Thượng thư trở về Thượng thư phủ.

5

Rời thành không hề thuận lợi.

Xe ngựa vừa đến cổng thành đã bị chặn lại .

"Có lệnh bố trí quân sự, kiểm tra nghiêm ngặt người ra khỏi thành." Thị vệ nói .

Ta phải xuất ra thẻ bài của Thượng thư phủ mới được phóng đi .

Xe ngựa đi nửa tháng mới đến biên giới Bắc Quốc.

Vừa tiến vào kinh đô Bắc Quốc, một con ngựa chiến đã phi thẳng về phía ta .

Xe ngựa buộc phải dừng lại , ta vén rèm bước xuống.

Là Tướng quốc trẻ tuổi của Bắc Quốc, Giang Tú Bạch.

“Trưởng Công chúa về nước mà cũng không báo trước một tiếng nào. Nếu không phải Hắc Ưng bay về thông báo, ta còn tưởng ngươi nghiện làm Phu nhân Tướng quân Nam Quốc rồi chứ."

 

Sự châm chọc và sắc sảo trong lời nói của hắn , ta đã sớm quen, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Ta rút chiếc trâm cài tóc ra , ném cho hắn : "Đem thứ này giao cho Lý Tiểu Tướng quân, nói với hắn 'lửa đã cháy rồi '."

Giang Tú Bạch giơ tay đón lấy, rồi nhìn vào bên trong xe ngựa.

"Không phải nói ngươi sinh một thằng béo ở Nam Quốc sao , người đâu ?"

Nhắc đến chuyện này , mặt ta tối sầm lại .

"Nó không chịu đi theo, lớn tiếng tuyên bố muốn g.i.ế.c sạch người Bắc Quốc. Coi như mạng nó được ban cho uổng phí đi ." Ta thản nhiên nói .

Tinhhadetmong

Là Trưởng Công chúa Bắc Quốc, trên vai ta gánh vác không chỉ là thân phận một người mẹ , mà còn là mạng sống của hàng vạn con dân.

"Hơn nữa, nó thân thiết với biểu muội của Phương Vân Sâm hơn. Suốt một năm nay, chúng ta chẳng gặp nhau được mấy lần , ta không tìm nó, nó cũng không thèm tìm ta ."

Ta thở dài: "Thôi kệ đi , đường là nó tự chọn. Thân phận nó đặc biệt, cha là người Nam Quốc, mẹ là người Bắc Quốc, tôn trọng quyết định của nó."

Giang Tú Bạch hít sâu một hơi : "Ngươi cũng thật là nhẫn tâm."

Ta không đáp, chỉ cảm thấy bất mãn.

"A Hủ gần đây thế nào?"

A Hủ là đệ đệ ta , Hoàng thượng của Bắc Quốc.

Giang Tú Bạch nói : "Đang chờ ngươi về đấy. Biên giới gần đây sóng ngầm cuồn cuộn, nó lo sốt vó rồi ."

Ta "chậc" một tiếng: "Vẫn hấp tấp như vậy ."

Ngồi xe ngựa nhiều ngày, từ thắt lưng trở xuống gần như mất cảm giác.

Giang Tú Bạch nhận ra , rút ra vài chiếc đệm mềm từ túi vải bên cạnh ngựa, rồi xoay cổ tay.

Những chiếc đệm mềm chính xác nằm gọn trong xe.

 

"Đi đi , đây là nghi thức chào mừng Trưởng Công chúa." Giang Tú Bạch vung tay lên, ra vẻ hào phóng.

Ta nhếch môi cười .

Xe ngựa lót thêm hai lớp đệm dày càng thêm mềm mại, ta thậm chí vô tình ngủ thiếp đi .

Trong mơ, ta trở về ngày đầu tiên đến Nam Quốc.

Tuy ta là dân tị nạn, nhưng cách ăn mặc lại tinh tế.

Ta chờ đợi trên con đường từ Tướng quân phủ đến Hoàng cung, chỉ để chờ Phương Vân Sâm xuất hiện.

Phương Vân Sâm tuy không lui tới thanh lâu, nhưng theo Lý Thượng thư nói , hắn đặc biệt yêu thích mỹ nhân, trong phủ còn có rất nhiều bức họa của các tiểu thư khuê các ở Kinh thành.

Cho nên, ánh mắt nhìn thoáng qua đó, Phương Vân Sâm không thể quên.

Gả vào Phương gia, ta vốn không có ý định sinh con.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)