Chương 0 - Bí Mật Của Bạn Trai Cũ
28.
Đã có kết quả kiểm tra.
Chuyện anh lo lắng nhất cũng không xảy ra.
Cơ quan trong não đều ổn, anh mất trí nhớ có thể là tâm bệnh.
Bác sĩ đề nghị chuyển sang điều trị tâm lý.
Trên đường về, tôi trêu anh: "Anh xem, là anh nghĩ nhiều quá rồi đó!"
"Nhưng..." Anh vẫn còn muốn giảo biện.
Tôi ngắt lời: "Bác sĩ ở Mỹ giỏi lừa người lắm, em ở Mỹ sống hai năm, đến lúc phải khám bệnh nên mới phải về nước thôi."
"Không phải em không kiếm được tiền nên mới về à?" Diệp Thành khó hiểu.
Tôi tức giận đá anh một cái: "Em kiếm đô mà!"
Mặc dù chỉ có 6000 đô, nhưng đổi sang nhân dân tệ cũng được nhiều lắm đó chứ.
"Ừm, không ăn không uống mười năm, có thể trả được hết nợ nần." Anh bắt đầu lấy lời tôi khi xưa ra bắt chẹt tôi.
Về đến nhà, tôi ôm eo anh, hỏi: "Hôm nay là thứ năm, có được không?"
"Ừm." Anh suy nghĩ một lúc, nói: "Xong lần này là anh còn nợ em 49 lần."
"..."
29.
Tôi lại liên lạc cho chuyên gia tâm lý ở đại học, ông ấy nghe tình trạng xong thì tiến cử một bác sĩ tâm lý cho chúng tôi.
Là chuyên gia có tiếng trong nước, có hai bệnh viện trong thành phố.
Diệp Thành điều trị mấy lần, hiệu quả không tốt.
Về sau bác sĩ kê toa cho anh uống, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Chúng tôi kiên trì một năm, thật sự không có tác dụng gì, cuối cùng cũng buông bỏ.
Diệp Thành vẫn giữ thói quen ghi chép, ghi chép rất nhiều thói quen sinh hoạt lại.
May mắn là, những ký ức bất chợt biến mất đều là những chuyện vụn vặt, không ảnh hưởng gì lớn đến công việc của anh.
Về việc anh lo 3 năm sau sẽ biến thành phế nhân, với trạng thái trước mắt, hẳn sẽ không xảy ra.
Một sáng nọ, tôi và Diệp Thành đến thăm mộ cha mẹ Diệp.
Trên đường về, tôi nắm lấy tay anh, kể chuyện hôm cha mẹ Diệp đến gặp tôi.
"Bọn họ rất yêu anh." Tôi nói.
"Anh biết." Dưới ánh nắng chiều, tôi như thấy có giọt nước mặt trào xuống khỏi khóe mắt anh.
Đêm hôm đó, Diệp Thành chợt tỉnh dậy.
Tôi sợ tới mức muốn bật đèn, anh lại chặn tay tôi lại, phấn khích nói với tôi.
Anh nói, anh rốt cục cũng nhớ ra rồi.
Mặt tôi đầy chấm hỏi.
Anh nói anh nhớ ra việc chúng tôi chia tay.
Tôi bật đèn, nghi hoặc nhìn anh.
Anh hơi xấu hổ giải thích: "Anh luôn không muốn nhớ đến thời khắc chúng ta chia tay."
Cho nên, trong ký ức của anh, tôi chỉ rời đi hai năm, nhưng vẫn luôn là bạn gái anh.
Tin anh đăng trên vòng bạn bè, cũng là đăng cho tôi.
Chạy tới cầu hôn tôi ở trọ thuê dưới tầng hầm, cũng chỉ là vì trí nhớ của anh bị rối loạn, nghĩ đấy là lúc chúng tôi chuẩn bị yêu xa.
"Cho nên là?" Bây giờ nhớ ra rồi, nên muốn sửa chữa sai lầm, ly hôn à?
"Anh còn nợ em 39 lần." Anh chợt nói.
"..." Sao chuyện như này anh lại nhớ rõ thế!!!
30.
Tháng năm, mẹ tôi xuất viện.
Các chỉ số cũng khôi phục bình thường, sau này chỉ cần đi khám định kỳ.
Bà rất hài lòng về đứa con rể Diệp Thành, thường xuyên gọi điện hỏi han ân cần.
Tôi như nhìn thấy dáng vẻ quan tâm từng li từng tí của bà đối với anh trai năm đó.
Tôi đã sớm không còn hận bà.
Diệp Thành nói đúng, cho dù lúc trước có dốc toàn lực cứu chữa, anh tôi chưa chắc có thể cứu được.
Chỉ là, trong lòng không thể nào tha thứ cho bà.
"Diệp Thành, con với Y Y kết hôn hơn năm rồi, giờ nên nghĩ đến việc sinh con rồi đó." Trong bữa tối, mẹ tôi bắt đầu giục sinh con.
Cha tôi nói tiếp: "Giờ mẹ con khỏi bệnh rồi, sinh đi rồi hai ông bà già này chăm cho."
"Cảm ơn cha mẹ." Diệp Thành mỉm cười.
Trên đường về, tôi hỏi có phải anh rất muốn có con không.
Anh nói, gần đây anh nhớ ra được rất nhiều chuyện, nhưng cũng quên mất rất nhiều chuyện.
Anh vẫn tin lời bác sĩ bên Mỹ, cảm thấy sau ba năm, bản thân có thể biến thành người ngu.
Tôi chịu thua rồi.
Về nhà, tôi lập tức mua vé máy bay, chuẩn bị dẫn anh đến Mỹ, tìm tên lang băm kia. Anh nói đã sớm quên mất đi khám bác sĩ nào, ngay cả tên người ta cũng quên sạch.
"Anh đúng là mất trí nhớ có chọn lọc!" Nên quên không quên, không nên nhớ lại nhớ rõ ràng.
Ví dụ như anh còn nợ tôi 33 lần.
31.
Năm thứ ba kết hôn, tôi mang thai.
Chướng ngại về trí nhớ của Diệp Thành chưa khỏi hẳn, nhưng không còn nặng như trước nữa.
Bác sĩ nói, có thể cả đời sẽ luôn như này.
Trước khi sinh, Diệp Thành ở phòng khách giúp cha mẹ tôi, tôi ở trong phòng, xếp đồ đi sinh, mở ngăn kéo ra, vô tình nhìn thấy một bức thư.
Ba năm trước, Diệp Thành đã viết nó.
"Y Y, nếu có một ngày anh còn không nhớ tên em, hẳn là lúc anh đã đi xa rồi."
"Chỉ là, em đừng thương tâm, cũng đừng sợ hãi. Anh chỉ không muốn tiếp tục cuộc sống tồi tệ đấy thôi."
"Cái chết không hề đáng sợ, đáng sợ là không còn mong muốn sống."
"Y Y, xin thứ lỗi cho anh vì đã lựa chọn thay vì yêu em một cách mù quáng, anh lại chọn yêu bản thân mình hơn."
Theo thời gian đề trên đây, là ngày anh quay về từ Côn Minh.
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu anh đã không hề nghĩ tới việc ly hôn, trong lòng anh chỉ nghĩ tới việc ở góa.
Anh nói tôi là người duy nhất anh không thể buông bỏ được trên thế gian này, hóa ra là sự thật.
Tôi đặt bức thư về lại chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại, rồi lại khóa chặt.
Diệp Thành đẩy cửa vào, nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi."
"Vậy giờ mình đến bệnh viện nhé."
"Vâng."
Tôi mỉm cười đứng dậy, đưa túi đi sinh cho anh.
Giây phút này, tôi cảm giác như đang giao một sinh mạng mới tinh cho anh.
Về phần tương lai mà anh lo lắng, cứ bước thêm một bước trước đã.
Dù sao ba năm đầu của chúng tôi cũng đã bình an vượt qua, không phải thế sao?
Nhân sinh rất ngắn, nào biết được mấy lần ba năm?