Chương 2 - Bí Mật Của Bà Nội
10.
Ngôi nhà cũ được tu sửa lại khang trang đẹp đẽ.
Trái ngược hẳn với những ngôi nhà ngói làm từ đất thấp bé, xiêu vẹo trong làng.
Ngôi nhà của bà nội vốn tứ bề gió lùa nay đã được sửa sang lại cẩn thận, còn được trải cả thảm.
Chỗ nào trong nhà cũng thể hiện tấm lòng hiếu kính của con cái với người mẹ già.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bà, tôi dẫn theo người làm đi phát quà tận nơi cho từng nhà trong thôn.
Mọi người ai nấy đều cười nói vui vẻ, họ nói bà nội tôi đã vất vả cả đời, cuối cùng cũng được hưởng phúc rồi, bà đúng là may mắn.
Tuy nhiên, mấy ngày sau, khi tôi lang thang quanh làng một mình.
Những gì tôi nghe được lại là một câu chuyện khác.
“Người giàu có khác. Về đây phải khoe khoang mình đã sửa được cái nhà to đẹp như thế nào để khẳng định cái danh con hiếu con thảo của bọn họ.”
“Suỵt, cái nhà kia bây giờ đã giàu sang phú quý rồi, có mấy chuyện không nói ra được đâu.”
“Có gì mà không nói ra được!”
“Năm năm trước, bà già ấy bị ném về quê một thân một mình, có thấy đứa con hiếu thảo nào đâu? Cả nhà bọn họ là một đám súc sinh!”
“Ừ, đúng rồi, khi đó cuộc sống của bà cụ còn tệ hại hơn cả ăn xin ấy chứ …”
Mấy người già trong làng bắt đầu hăng m//áu, mồm năm miệng mười đem chuyện quá khứ ra nói.
Tôi cũng biết hồi đó bà nội sống không bằng ch//ết.
11.
Năm năm trước đây.
Ngôi nhà cũ này rất dột nát, lung lay, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hai vợ chồng bác cả muốn để cho bà nội ch//ết đói.
Nên chỉ để lại mấy cái bánh bao hấp cho bà.
Thùng gạo trống không, bếp núc cũng không có gì, bà nội thì mù lòa, thậm chí còn phải mò mẫm đến chiếc giếng cũ sau nhà để uống nước.
Mà con đường dẫn đến cái giếng cũ sau nhà phủ đầy rêu xanh.
Bà không thấy đường đi, thường xuyên bị ngã đến độ sưng tấy bầm tím hết người.
Sau đó, bánh bao cũng hết.
Bà nội đói đến mức phải ăn cả củi và cỏ khô mốc meo ở nhà.
Dân làng chịu không nổi cảnh này nên nhà nào có đồ thừa đều đem đến cho bà, đồ ăn của bà như đồ của đám chó hoang trong làng.
Tôi lén lút để dành tiền gửi đồ ăn cho bà nhưng lại bị một tên giang hồ vô liêm sỉ chặn ở cổng làng.
“Cái nhà đấy muốn bà già ch//ết đói thì để tao giúp họ một tay.”
“Ch//ết đói càng nhanh thì càng được giải thoát sớm.”
Tên giang hồ vô liêm sỉ này dám ăn nói kiểu đó, hẳn là không thiếu công lao phía sau của cô út, vì trước lúc rời đi, cô đã lén lút cho hắn một khoản tiền.
Người trong làng vốn đã không giàu có gì cho cam nên chỉ có thể thỉnh thoảng giúp đỡ, nhưng lâu dần họ cũng không còn sẵn lòng cho bà đồ ăn nữa, hơn nữa, còn có mấy tên giang hồ ngày ngày đến quấy nhiễu.
Ngày qua ngày.
Mấy người trong làng dường như cũng ngầm thỏa hiệp với quyết định của gia đình chúng tôi, trở thành người câm điếc, tiếp tay cho chuyện tốt của nhà chúng tôi.
“Hồi đó chỉ có bà Vương là vẫn ngày ngày chạy qua đưa cơm cho bà.”
Một ông già nói, ánh mắt có chút lảng tránh.
“Phi phi phi! Đừng có nhắc đến bà ta nữa, xui xẻo lắm!”
Khi nhắc đến bà Vương, vẻ mặt của mấy người họ thay đổi, lập tức ngừng bàn tán.
12.
Bên cạnh nhà của bà nội ở quê có một ngôi nhà nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Không sân, không hàng rào, chỉ đứng đó một mình.
Bà nội nói, đây là nhà của bà Vương.
"Bà Vương đâu rồi?"
“Không thấy, chắc là đi xa rồi, sau này sẽ trở về.”
Khác với nụ cười đối phó với những người dân trong làng ngày thường đến chào hỏi, nụ cười của bà hiền lành và nhân hậu.
Trong thâm tâm của bà nội, bà Vương chắc hẳn là một người rất tốt.
Nhưng người trong làng này lại cho rằng bà ấy là một con yêu quái.
Quê tôi tựa lưng vào núi, quanh năm mây mù bao phủ, thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, có truyền thuyết cho rằng trong núi có hồ yêu.
Hồ yêu sống đơn độc, có thể mang hình dạng con người và qua nhiều năm cũng không thay đổi tướng mạo.
Bà Vương một mình chuyển đến ngôi làng này, không ai biết bà từ đâu tới, tính tình lại trầm lặng và không thích giao du.
Ban đầu mọi người cũng chỉ nghĩ bà là một bà lão lập dị và cô đơn, cho đến sau này gia đình trưởng thôn cưới vợ, tất cả các nhà trong làng đều đến chúc mừng.
Có một ông lão ở cái làng cách xa mấy ngọn núi đến dự tiệc cưới và nhìn thấy bà Vương.
Ông ta sợ đến mức ngã xuống đất.
Ông ta kể rằng hồi còn nhỏ, ông ta vào rừng hái thuốc bị lạc đường thì gặp được một bà lão đưa ông ta ra khỏi núi.
Khi chia tay, bà lão bảo ông ta cứ đi tiếp và đừng ngoảnh lại.
Ông ta vừa sợ vừa tò mò nên lén quay lại nhìn bóng lưng của bà.
Dưới bộ quần áo cũ nát, một cái đuôi to màu trắng như tuyết đang phát sáng.
Mà con hồ yêu kia lại giống bà Vương như đúc.
Dù là chuyện lúc say nói nhảm nhưng mọi người ít nhiều đều tin.
Từ đó trở đi không có ai dám qua lại gì với bà Vương nữa.
Cho đến khi bà nội bị gia đình chúng tôi ném về quê.
13.
“Hiện tại bà ta biến mất một cách khó hiểu như thế, không phải quái vật thì là cái gì?”
“May là bà ta biến mất, nếu không thì không biết còn xảy ra chuyện xấu gì nữa.”
Qua nhiều ngày ở chung, tôi đã thành công trà trộn được vào hội buôn chuyện của mấy cụ già dưới gốc cây to đầu làng.
Mục đích là để tìm hiểu thêm về bà Vương.
“Nhưng bà ấy có làm hại ai đâu. Bà nội cháu rất biết ơn bà ấy đã chiếu cố cho bà nội.”
“Ồ, chúng tôi cũng chăm sóc bà nội của cháu đấy. Nhóc con, đừng có quên chúng tôi thế chứ!”
Tôi vội vàng gật đầu đồng ý rồi bảo vệ sĩ mang quà đã chuẩn bị trước lên.
“Các vị trưởng bối, cháu muốn biết thêm về chuyện bà Vương mất tích và cuộc sống sau đó của bà nội cháu.”
Mấy ông bà già nhìn quà của tôi với đôi mắt sáng rực, thấy tôi chỉ là một cô bé tò mò, họ mỉm cười nhận quà và bắt đầu nói tiếp.
14.
Bà Vương biến mất vào một ngày giông bão.
Sấm sét đì đùng cả đêm, nhiều cây cối trước và sau nhà bị quật đổ.
Sau khi tạnh mưa, trưởng thôn hỏi thăm từng hộ gia đình như thường lệ.
Nhưng nhà bà Vương lại vắng tanh.
Hôm qua có người nhìn thấy bà Vương lên núi lúc trời giông bão, mọi người đều cho rằng có lẽ bà ấy đã ch//ết trên núi.
Một người không quan trọng như thế nếu ch//ết là chấm hết, chưa kể cả làng sợ hãi bà ấy đến vậy.
Việc bà Vương biến mất là một điều tốt cho mọi người.
Nhưng đối với bà của tôi hàng ngày cần đồ ăn và sự hỗ trợ thì đó là một cơn ác mộng.
Bà tôi đổ bệnh, ốm nặng.
Từ đó về sau, đêm nào người ta cũng nghe thấy tiếng bà tôi rên rỉ la hét.
Dân làng chịu không nổi, gọi cho từng đứa con một, có người nhấc máy và nói đối phó rằng khi nào có thời gian sẽ quay lại thăm bà, có người còn không nhấc máy nghe một cuộc gọi nào.
Dần dần không còn ai quan tâm nữa.
Đột nhiên một ngày, tiếng rên rỉ đau đớn của bà biến mất.
Dân làng tưởng bà nội tôi ch//ết rồi nên mở cửa chuẩn bị dọn x//ác.
Nhưng họ lại thấy bà tôi ngồi thẳng tắp trên giường, tinh thần đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Những lời đầu tiên của bà là….
Bà phải gọi điện cho bác cả.
“Bà nội của cháu ấy à, sống sót qua đại nạn quả nhiên về sau được hưởng phúc!”
Kể xong câu chuyện, ông lão khách sáo khen ngợi.
Chỉ có tôi biết rằng bà nội đã ch//ết vào đêm hôm đó.
15
Mỗi khi đi ngang qua nhà bà Vương, bên trong luôn phảng phất một mùi hương như có như không.
Mùi này giống hệt mùi th//ối rữa trên người bà nội.
“Đừng có sang nhà bên cạnh.”
Đấy là những gì bà nội đã nói với tôi.
Bà rất thích ở quê, đối với những chuyện cũ thì kín miệng không nhắc tới nửa chữ.
Thậm chí ở nơi đây cũng ít khi nhắc đến mấy người con có hiếu của bà.
Gần đây bà có hơi ham ngủ, mùi th//ối trên người ngày càng nồng.
“Khi thể xác th//ối rữa, tà ma sẽ cần kéo dài thọ mệnh. Khi có người ch//ết đi, có người khác sẽ được tái sinh.”
Tôi nghĩ đến những con số trên đầu bác cả và bố của tôi.
Bọn họ không còn bao nhiêu tuổi thọ.
Không biết bà nội sẽ chọn ai.
16
Hai ngày sau, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Đáp án đã được tiết lộ.
Bác cả đột ngột phát bệnh, hôn mê trên giường của cô tình nhân.
Khi bác cả được đưa tới bệnh viện, có dùng thuốc gì cũng vô ích.
Điều quan trọng nhất là các bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh.
Dường như chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các cơ quan nội tạng đều cùng nhau suy kiệt mà đình công.
Trình Thụ sắp đính hôn với thiên kim tiểu thư nhà ông trùm bất động sản, bố anh ta ngã xuống vào thời điểm này chẳng khác nào giáng một cú thật đau xuống đầu gia đình này.
Phát bệnh đột ngột mà nguyên nhân lại rất kỳ lạ.
Khoa học không chữa được bệnh thì người ta sẽ tìm đến Thần Phật mà cầu nguyện, chưa kể bác cả là người kinh doanh, rất mê tín dị đoan.
Lúc này, vệ sĩ cùng tôi đi phát đồ ăn mừng thọ bà trên phố, người từng xua đuổi ông chú kia đã nói ra chuyện hôm trước.
Họ tìm thấy ông chú vô gia cư, biết được sự thật về bà nội tôi.
“Bà nội mày không phải là người, hai ngày này tránh xa bà ta ra!”
“Bố sẽ gọi lại cho mày sau.”
“Bố, hai người tính làm gì vậy?”
“Muốn cho bà ta tan thành mây khói, bà ta muốn lấy mạng của tao à, đừng có mơ!”
“Tao nhổ vào, đúng là tai họa!”
“Bà già đó ch//ết rồi còn muốn ở đây hại người!”
Tôi nghe bố và cô út chửi bới qua điện thoại.
Nhìn bà nội đang yên giấc.
Trong lòng tôi dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Lúc bà không có gì cả, những đứa con của bà mong bà ch//ết sớm, sau này bà có thể thỏa mãn ham muốn tham lam của bọn họ, mấy đứa con vẫn mong bà ch//ết sớm.
Về già có con cái để nương tựa, đối với bà tôi đúng là một trò đùa.
17.
Bác cả bệnh nặng sắp ch//ết, năm nay mới 54 tuổi.
Khi bà nội nghe được tin này lại rất bình tĩnh.
Ngay cả nước mắt cũng không rơi lấy một giọt.
“Con cả mấy năm nay hưởng thụ quá nhiều rồi, thế cũng đáng.”
“Lúc bà sinh bác cả của con, thai đầu khó sinh, mất một ngày một đêm mới sinh được.”
“Người ta nói bác cả của con tướng mạo rất tốt, về sau nhất định là tiền đồ như gấm. Quả đúng như vậy, giờ nó rất có tương lai, đối với bà già này cũng rất tốt!”
“Con cả à, bà già này không làm con thất vọng, lên đường vui vẻ nhé!”
Bà mở to đôi mắt đục ngầu, ngồi dưới mái hiên, lải nhải cả nửa ngày.
Tôi kinh ngạc phát hiện ra.
Mùi th//ối rữa trên người bà đã nhạt đi.
Lúc này bố tôi lại gọi điện thoại đến.
18
Một chiếc xe bán tải đậu dưới gốc cây đa lớn trước cổng làng.
Nói là đến để giao thuốc bổ cho bà.
Tài xế gọi vệ sĩ và bảo mẫu ra xách đồ, còn thần bí gọi tôi ra phía sau xe.
“Cô Nguyệt Nguyệt, bố cô nhờ tôi đưa cho cô cái này.”
Ông ta cầm một chiếc hộp gỗ lim trên tay.
Bên trong có tro hương.
“Bố cô bảo sẽ giải thích cho cô qua điện thoại.”
19.
Giữa đám tro hương dày đặc có một cái lọ thủy tinh nho nhỏ.
Chất lỏng bên trong đặc sệt màu đỏ tươi.
Đó là m//áu người.
M//áu của bác cả, cha tôi, và cô út.
“Đại sư nói, ba người bọn tao là người thân ruột thịt, dùng m//áu của chúng tao có thể gi//ết ch//ết quái vật ngay lập tức!”
“Còn tưởng khó khăn làm sao, ông đây chỉ mất vài giọt m//áu đã giải quyết được vấn đề!”
Nghe trong điện thoại giọng điệu cùa bố tôi dường như rất đắc ý.
Bây giờ tất cả bọn họ đều gọi bà nội là quái vật.
M//áu của người thân có thể gi//ết ch//ết bà nội, không phải do m//áu của họ lợi hại, mà bởi vì, bà nội là mẹ ruột của họ, là người thân sinh ra họ và nuôi họ lớn lên.
“Hôm nay là đêm trăng tròn, thừa dịp bà mày ngủ thì vẩy m//áu lên.”
“Sáng sớm ngày mai chúng tao sẽ đến sớm!”
“Nhớ cho kỹ, bà ta mà không ch//ết thì bố của mày phải ch//ết đấy!”
20.
Đêm nay trong thôn đặc biệt ồn ào.
Chó trong thôn cứ sủa hoài không ngừng, như là bị ma nhát.
Bà nội đã ngủ rồi.
Tôi rón rén mở cửa, đứng ở đầu giường của bà.
Trên tay tôi cầm lọ m//áu.
Người trên giường yên lặng, giống như đã không còn thở từ lâu.
Tôi nên gọi người này là gì đây?
Bà nội?
Yêu quái?
Hay là bà Vương?
“Nguyệt Nguyệt.”
Bỗng nhiên, miệng bà nội mấp máy phát ra âm thanh.
Trong đêm tối, tôi nhìn thấy bà mở mắt.
Đồng tử của bà rất to, ở giữa co rút lại, còn hơi tỏa ra ánh vàng.
Đó … Đó là một đôi mắt hồ ly!
“Nguyệt Nguyệt.”
Bà dịu dàng gọi tên tôi, khóe miệng chầm chậm nứt ra, nứt thẳng một đường đến mang tai, lộ ra mấy cái răng nanh bén nhọn.
Một khuôn mặt hồ ly quỷ dị!
Tóc gáy tôi dựng lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, hai chân vẫn run rẩy không ngừng.
“Nếu mày bị phát hiện, nó sẽ xé x//ác mày ra đấy!”
Lời nói của bố tôi cứ lởn vởn bên tai.
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ …”
Bóng người trên giường nhanh chóng bay tới bên cạnh tôi.
Mang theo mùi hôi th//ối nồng nặc xộc vào mũi, tim tôi đập thình thịch, giơ bình m//áu trong tay lên …
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết xé nát trời đêm.
21.
Chiều hôm sau, bố tôi xuất hiện.
Bà nội là yêu quái, th//i th//ể của yêu quái chỉ có thể đợi đến tối mới dọn đi được, đem kiếm gỗ đào cắm vào tim của bà, khiến bà tan thành mây khói, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.
Lúc này, bà nội nằm trên giường không thể nhúc nhích.
Cha tôi và cô út cẩn thận lau chùi thanh kiếm gỗ đào.
“Bố, nếu một nhát kiếm đâm xuống, yêu quái không còn nữa, hồn phách của bà cũng không thể siêu thoát.”
“Đây chính là mẹ ruột của các người đấy!”
Bà sẽ mãi ở lại nhân gian làm một cô hồn dã quỷ, chịu đủ mọi loại tra tấn.
“Bà ta xứng đáng! Ch//ết thì ch//ết đi, lại còn muốn hại bọn tao, bọn tao là con ruột của bà ta, bà ta không xứng làm mẹ bọn tao!”
“Đáng lẽ năm năm trước bà ta đã ch//ết rồi!”
Mặt cô út tôi đầy phẫn nộ, không ngừng chửi bới.
Hình như bọn họ đã quên.
Bọn họ đối xử với mẹ ruột của mình như thế nào, cũng đã quên luôn cuộc sống giàu có không lo cơm ăn áo mặc hiện tại của bọn họ là ai cho.
Mặt trời lặn, mọi thứ đã sẵn sàng.
Bố tôi giơ cao thanh kiếm gỗ đào lên, dùng hết sức lực đâm vào tim bà nội.
“Ch//ết tiệt!”
“Bà lão khốn kiếp này!”
Kiếm gỗ đào đâm thẳng xuống nhưng cơ thể bà nội lại không có một chút biến hóa nào.
“Đại sư nói con hồ ly sẽ hiện nguyên hình mà, chuyện này … chuyện này là thế nào?”
“Anh à, có vấn đề gì sao?”
Cô út hoảng hốt, không ngừng lắc lắc tay của bố tôi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Mồ hôi từ trên trán bố tôi chảy xuống, mặt ông trắng bệch.
Tôi lặng yên nhìn bọn họ, đi lên phía trước dùng hết sức lực rút kiếm gỗ đào ra.
“Bố, cô út, hai người có bao giờ nghĩ tới …”
“Cơ thể này không phải là hồ yêu mà là bà nội thật không?”
22
Tôi không đổ lọ m//áu đó vào người bà.
Lọ m//áu đã bị tôi đập vỡ.
Tôi không ra tay được, bà là bà nội ruột của tôi, là người tôi yêu thương nhất trong nhà.
“Con biết là bà mà.”
“Nguyệt Nguyệt không sợ … bà nội …”
Khuôn mặt hồ ly trước mắt bị tiếng nức nở của tôi làm cho giật mình một hồi lâu mới thở dài một tiếng.
“Bé con, bà xin lỗi, bà nội đã kéo con vào chuyện lần này.”
Đêm hôm đó, đã một thời gian dài xa cách, chúng tôi ôm nhau ngủ.
Giống như ngày tôi còn bé, bà nội lại kể chuyện cho tôi nghe.
Kể một câu chuyện về một con hồ ly.
23.
Trong núi có một con hồ ly, là linh khí trong núi biến thành, không phải tà ma cũng không phải yêu quái.
Để nói chính xác thì đây phải gọi là hồ tiên.
Sơn thuỷ ở đâu thì nuôi dưỡng người nơi đó, hồ tiên cũng vậy.
Nhưng mà sơn thuỷ nơi này lại không tốt, nuôi ra một lũ người hung ác bạo ngược.
Khi hồ tiên biến thành hình người, chỉ có thể biến thành hình dáng của một bà lão.
Hồ tiên vào thôn tìm một chỗ để ở, nhìn quen thói đời ích kỷ tham lam, lười biếng vô độ.
Cho đến một ngày, có một bà lão cô đơn sống bên cạnh bị mấy đứa con bất hiếu ném về đây.
Đói từng ngày.
Đau đớn từng ngày.
……
Hồ tiên mềm lòng, quyết định giúp đỡ cho bà, cho bà thức ăn nước uống.
“Các linh vật không thể tiếp xúc cùng loài người trong thời gian quá lâu, cũng không thể cùng con người hình thành liên kết nào khác.”
“Con hồ ly ngốc nghếch này thế mà ngày ngày cứ chạy đi chăm sóc con người, cho đến khi cơ thể trở nên mơ hồ.”
“Chỉ mới ba tháng, trời phạt lôi kiếp, tuổi thọ gần như chẳng còn lại bao nhiêu.”
Bà nội cười kể chuyện xưa, nhưng trong đôi mắt đục ngầu của bà dường như có vệt nước trong suốt.
“Bà một đời này sống không tốt, con cái bất hiếu, bà chấp nhận hết thảy số mệnh của mình, cuối cùng một con hồ ly trong núi lại dưỡng lão cho bà.”
“Vì cớ gì! Vì cớ gì!”
“Bà mặc kệ nó là người hay yêu quái, nó đối với bà còn tốt hơn đám cốt nhục thân sinh kia. Con của bà còn mặc kệ bà sống ra làm sao, chỉ muốn bà ch//ết quách đi. Nó quan tâm bà, chăm sóc bà, vậy là đủ rồi.”
Sau khi hồ tiên biến mất, bà bệnh một trận không dậy nổi, ngày ngày ai oán cầu nguyện khiến cho ác thần để ý đến.
Bọn họ lập một giao ước.
Bà nội dùng tuổi thọ của mấy đứa con để kéo dài mạng sống cho hồ tiên.
“Bọn chúng do bà sinh ra, bà cho chúng nó mạng sống, đương nhiên có thể lấy lại!”
“Nếu được quay lại lần nữa, thà rằng bà không sinh ra chúng nó còn hơn!”
Năm năm trôi qua, con cái đã hưởng đủ vinh hoa phú quý, giờ cũng đến lúc chúng nên báo đáp mẹ già rồi.
24.
Khi tin bác cả đã ch//ết truyền đến.
Cha và cô út tôi đang quỳ trước mặt bà.
Cả người bọn họ run rẩy, đồng tử co rút, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
"Mẹ, mẹ ơi, chúng con không biết là mẹ, chúng con sai rồi!"
Cửa chính khóa chặt, không ai có thể mở ra, vệ sĩ đã sớm bị cho nghỉ hết.
Trong phòng đều là khói đen mịt mù, bà nội ngồi ngay ngắn ở phía trên, đôi mắt hồ ly phát ra ánh sáng xanh.
“Mấy người nhìn kỹ lại xem, ai là mẹ của mấy người?”
Một tiếng cười nhạo truyền đến, quẩn quanh trong phòng, kỳ quái đến đáng sợ.
Bác cả ch//ết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện.
Lúc ch//ết thất khiếu chảy m//áu, cả người trương phình lên như ngâm trong nước, cuối cùng nổ tung trong chớp mắt.
M//áu thịt văng khắp nơi, ngay cả một miếng da hoàn chỉnh cũng không tìm thấy.
Trên giường chỉ còn lại một vũng m//áu.
Những lời cuối cùng bác cả nói lúc lâm chung là: Mẹ, con sai rồi!”
“Mẹ ơi, mẹ, năm con bảy tuổi ham chơi chạy ra bờ sông ngã gãy chân, nửa đêm mẹ cõng con đi đường núi lên thị trấn mất ba tiếng, mẹ quên rồi hay sao?”
Bố tôi run rẩy kéo ống quần lên, nặn ra một nụ cười.
Với ý đồ đánh thức tình mẫu tử trong lòng bà nội.
“Bà già này không con không cái …”
25
Trong phòng phát ra tiếng kêu la thảm thiết hồi lâu, cuối cùng bà nội cũng mở cửa phòng.
“Nguyệt Nguyệt, đem chúng nó về đi.”
Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, cuối cùng bà nội cũng không nỡ xuống tay với hai đứa con này.
“Bố …”
Tôi bước vào trong, ngập ngừng gọi.
Bố với cô út tôi không có trong đó.
Chỉ có hai ông bà già tóc bạc.
Bọn họ ngồi bệt trên mặt đất, vệt nước sền sệt bên dưới cơ thể không biết là nước tiểu hay là phân.
Tâm trí không tỉnh táo, miệng lẩm bẩm la hét.
“Mẹ … mẹ …”
Bà nội nói, để cho hồ tiên lấy đi tuổi thọ là đủ rồi.
Bác cả đã ch//ết, tuổi thọ của bố tôi và cô út cũng không được phép dùng hết, tuy rằng thời gian của bọn họ cũng chẳng còn lại bao lâu nữa.
“Thật không nghĩ tới, ta sinh ra ba đứa con mà lại nhận được thứ tốt nhất ở cái nơi này …”
Bà nội bước đi loạng choạng từng bước một, mở cửa sân.
Trên mặt bà nở một nụ cười, chậm rãi đi đến trước nhà bà Vương.
“Hồ ly nhỏ, về nhà thôi.”
Két một tiếng, cửa gỗ cũ kỹ mở ra.
Bà nội còn chưa kịp bước vào đã ngã xuống đất.
“Bà nội!”
Tôi nhào tới cũng chỉ bắt được một bộ quần áo mỏng manh.
Bà hiến tế cơ thể cả đời lao khổ này để làm giao dịch với ác thần.
Với điều kiện, linh hồn vĩnh viễn không thể siêu sinh.
26.
Tôi đưa bố và cô út về.
Mọi người trong gia đình sợ hãi.
Chỉ trong một đêm, cả gia tộc giàu có thịnh vượng của chúng tôi nhanh chóng lụn bại.
Việc làm ăn của bác cả khi còn sống bị điều tra ra chuyện trốn thuế, hối lộ quan chức, toàn bộ tài sản đều bị niêm phong.
Anh họ xảy ra tai nạn ô tô, biến thành người thực vật, bạn gái cũng đề nghị chia tay.
Cô út bị công ty đuổi việc, bị dượng cuỗm hết số tiền trong nhà.
Cô út phát điên, lảm nhảm suốt ngày.
Chị họ ghét bỏ mình có một bà mẹ tiểu tiện không kiểm soát được nên đã lén lút vứt bỏ cô út xuống dưới gầm cầu cho tự sinh tự diệt.
Cô út được cảnh sát phát hiện trong đêm tuyết rơi, th//i th//ể đã đông cứng.
Chị họ bị tình nghi vì tội bỏ rơi mẹ già, và bị bắt vì tội cố ý gi//ết người, một sinh viên tài năng của trường đại học danh giá phải dành cả phần đời còn lại bên trong song sắt của nhà tù.
Nhà hàng của gia đình tôi cũng bị đóng cửa vì vấn đề an toàn thực phẩm.
Bố tôi không chấp nhận được việc nỗ lực nhiều năm của ông đổ sông đổ bể, tinh thần suy sụp, nửa đêm đã nhảy lầu t//ự s//át.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, sự thuận buồm xuôi gió của gia đình tôi biến mất, giống như là bị điên cuồng trả thù, tất cả xui xẻo đổ xuống gia đình chúng tôi.
Mọi người đều thở dài, cảm thán đúng là thế sự vô thường.
“Nghe nói mẹ già của nhà này qua đời ở quê, coi bộ người nhà này đều là được hưởng phúc của người mẹ già này.”
“Cái gì mà hưởng phúc? Tôi nghe bảo người nhà này ngày trước ngược đãi người già, đây là quả báo mới đúng!”
Sau khi lo liệu xong mấy tang lễ liên tiếp trong nhà, tôi gặp lại ông chú kỳ quái kia.
“Cô bé, lựa chọn của cháu đúng đắn đấy.”
“Cháu sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Ông chú lẩm bẩm, đem chuỗi hạt trong tay đưa cho tôi.
“Chú à, cảm ơn chú.”
Cảm ơn chú đã chọn giúp đỡ cho người bà tội nghiệp này.
Ngay từ đầu, chú ấy đã biết bà nội không phải hồ yêu, cũng biết m//áu của người thân đối với bà nội vô dụng.
Chú ấy đưa cho bố tôi một cái hộp.
Trong hộp có tro hương, có lọ m//áu.
“Tro hương để cho oan hồn tội nghiệp được an nghỉ, còn lọ m//áu là để cho linh hồn tội nghiệp kia bị tiêu diệt.”
Bọn họ lựa chọn làm cho bà tôi hồn phi phách tán, cả một cơ hội siêu thoát cũng không có, còn muốn bắt bà ở lại nhân gian chịu tra tấn.
“Vạn vật đều có tánh linh, thiện ác ắt có báo ứng.”
Ông chú nhẹ giọng thở dài, gật đầu với tôi rồi xoay người rời đi.
27.
Tôi dựng cho bà một ngôi mộ.
Ở ngọn núi lớn chỗ quê nhà.
Nơi đó nước non trong vắt, cây cối xanh tốt, tiên khí ngập tràn.
Năm nào tôi cũng về để cúng tế.
Năm nay, tôi đặt đồ cúng như thường lệ, dập đầu rồi quay người rời đi.
Bỗng nhiên, từ trong rừng cây phía sau truyền đến một loạt âm thanh sột soạt.
Tôi chậm rãi quay lại nhìn.
Một con cáo nhỏ màu trắng ngồi xổm trước mộ bà nội.
Nó híp mắt, lắc lư cái đuôi to mềm mại.
Liếm bánh ngọt đặt trước mộ.
Dường như đang mỉm cười với tôi.
(HOÀN)