Chương 11 - Bí Kíp Ăn Bám Ở Vương Phủ
Gia gia tức giận hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Thiên ca xoa xoa tay: "Vào kinh không? Đi không?"
Ta lật người đứng dậy ngay: "Đi!"
Ta thành thạo lục hộp đựng tiền đầu giường gia gia, lấy trộm một trăm lượng bạc, rồi dẫn ba con ngựa từ chuồng ra.
Bọn ta phi ngựa suốt một ngày một đêm không nghỉ, đến tối Thiên ca và Tráng ca không chịu nổi nữa, đòi tìm khách điếm nghỉ một đêm.
Sau khi ăn no, ta mặc nguyên y phục nằm xuống, vừa gục đầu đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, trăng đã lên cao trên cành cây.
Phòng bên cạnh, Thiên ca và Tráng ca ngáy như sấm.
Ta nhét ngân phiếu năm mươi lượng bạc qua khe cửa cho Thiên ca, rồi dắt ngựa đã no nê ra từ hậu viện khách điếm.
Ngựa có vẻ không hài lòng, hí lên định đá ta.
Ta nhảy lên ngựa, quất một roi vào m.ô.n.g ngựa, tiếp tục lên đường.
Đến hoàng hôn, cuối cùng cũng nhìn thấy đoàn xe của vương phủ.
Ta sợ Thế tử mắng nên không dám đến gần, lén lút đi theo đoàn người vương phủ.
Thế tử ở khách điếm đầu phố đông, ta ở khách điếm cuối phố tây. Thế tử đi quan đạo, ta theo sau cách năm dặm.
Giữa đường gặp một nhóm tiêu cục, ta đi cùng họ làm bạn.
Hôm đó, ta đang nâng bát rượu, vui vẻ uống với huynh đệ tiêu cục: "Cạn!"
Bỗng cảm thấy gáy lạnh toát, ta vô thức sờ cổ, quay đầu nhìn lại.
Thế tử đứng trước cửa khách điếm, nhìn ta với ánh mắt giận dữ.
Ta giật mình, tỉnh rượu được một nửa.
Thiên ca đứng sau Thế tử, ra hiệu động tác c.ắ.t c.ổ với ta.
Tráng ca gần như chui đầu xuống đất.
Nhóm huynh đệ tiêu cục cảnh giác, che chắn ta phía sau.
Ta vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm."
Thế tử bước vào, gạt đám tiêu cục đang bảo vệ ta: "Ta đến đón nương tử về khách điếm."
Ta hơi ngượng, vội vàng dỗ dành Thế tử: "Về ngay, về ngay."
Ta lại nâng một bát rượu từ trên bàn, cảm ơn các huynh đệ tiêu cục: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc trên đường, ta xin kính một chén."
Ta ngửa cổ uống cạn rượu "ực ực".
Thiên ca giơ ngón cái với ta.
Thế tử nắm chặt cổ tay ta không buông, ta cười hì hì với hắn.
Thế tử giận tức bật cười: "Gan to đấy, sau này không được làm thế nữa."
Ta nói: "Vậy sau này phải đem ta theo."
Thế tử nhặt một mảnh lá cây trên đầu ta, nghiêm túc trả lời: "Được, sau này đi đâu cũng đem theo ngươi."
Thật tuyệt!
13
Kinh thành vẫn phồn hoa như xưa.
Nam tử trẻ ta gặp trong thư phòng lần trước, hóa ra là Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử đến đón bọn ta, còn mang cho ta đầu sư tử nhân cua, ngon thật.
Thế tử nói: "Hoàng thượng nhiều lần hôn mê, tính mạng nguy kịch. Thái y ra vào liên tục, đã bó tay. Sinh tử của Hoàng thượng liên quan đến vận mệnh của cả vương triều và tất cả Hoàng tử, các Hoàng tử tranh giành ngôi vị, âm mưu tính toán nổi lên khắp nơi. Mấy ngày tới ngươi nhất định không được ra ngoài, an tâm ở trong phủ."
Ta vừa ăn đầu sư tử vừa hỏi Thế tử: "Ngươi đứng về phía nào?"
Thế tử hỏi lại: "Đầu sư tử của ngươi, là ai mang đến cho ngươi ăn?"
Ta giơ tay ra dấu số "ba" với Thế tử.
Thế tử lại nói: "Tranh giành ngôi vị là điều tất yếu, thành vương bại tướng. Thái tử ngầm cho phép nhiều quan lại tham ô hối lộ, buôn lậu lương thực công, dân chúng vì sinh kế phải bỏ xứ ra đi, trở thành dân tị nạn. Ngũ Hoàng tử suốt ngày đắm chìm trong thư hương, với hắn ta mà nói, thứ đẹp đẽ nhất trên đời không gì ngoài thi từ ca phú."
Ta nghĩ đến Thiên ca và Tráng ca bị bức phải làm thổ phỉ, thầm mắng Thái tử.
Ta hỏi Thế tử: "Còn những Hoàng tử khác thì sao?"
Thế tử nói: "Nửa năm trước, Nhị Hoàng tử bị giam trong lãnh cung. Hai tháng trước, Lục Hoàng tử rơi từ góc lầu xuống, để lại thương tật ở chân, đời này không còn cơ hội tranh ngôi nữa."
Ta chợt cảm thấy, sinh ra trong hoàng gia thật khổ.
Thế tử tiếp tục: “Tam Hoàng tử thông minh nhân ái, khiêm tốn nghe lời can gián, quan tâm đến nỗi khổ của dân chúng, lại có Trình lão Tướng quân làm thầy dạy. Từ ba tuổi, Trình lão Tướng quân đã dạy ngài phân biệt trung gian, trị lý thiên hạ. Nếu Tam Hoàng tử chủ trì triều chính, ắt có thể thi hành nhân chính, tăng thêm phúc lợi cho dân chúng.”