Chương 3 - Bi Kịch Của Nữ Chính

5

Ăn cho thỏa rồi… lại nôn gần hết ra ngoài.

Tôi kiệt sức ngả người xuống ghế sofa, dựa lưng thở dốc, tay mở lại bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Trước khi hai người chính thức ở bên nhau, tôi đã đầu tư sáu trăm nghìn vào công ty khởi nghiệp Trình Phong, chiếm 20% cổ phần.

Bản hợp đồng này chính là để chuyển nhượng phần đó.

Khi nhìn thấy con số chuyển nhượng: 1 đồng, Và chữ ký của chính mình, không chút do dự…

Tôi chầm chậm đưa tay che mặt, bật cười thành tiếng.

Khi bạn không còn ngốc nữa, bạn sẽ nhận ra mọi thứ xung quanh đều đáng để nghi ngờ.

Tôi từng nghĩ Trần Cẩn Phong là người khác biệt.

Sáu năm trước, khi quen anh ta, trong mắt tôi, anh là người tự tin, lý trí, xuất sắc và chính trực.

Khi đó, tôi trượt kỳ thi công chức năm cuối đại học.

Bạn thân Giang Ninh giới thiệu tôi vào một công ty quốc doanh làm nhân viên hợp đồng tạm thời.

Trần Cẩn Phong chính là cấp trên của tôi.

Anh ấy không tiếc lời khen, cũng không bao giờ đánh giá tôi. Anh sẵn sàng ngăn cản người khác giao cho tôi những việc ngoài nhiệm vụ. Gần đến kỳ thi, anh cũng sẽ để tôi tan ca đúng giờ.

Anh còn là người thứ hai từng bảo vệ tôi trước mặt mẹ ruột — Hà Nhu.

Năm đầu đi làm, tôi trượt kỳ thi công chức.

Hà Nhu đến tận công ty, ép tôi nghỉ việc để về nhà ôn thi.

Bà mắng tôi thậm tệ: vô dụng, không có chí tiến thủ, sống thừa thãi.

Thậm chí lôi tôi đến phòng nhân sự, yêu cầu cho tôi nghỉ việc ngay lập tức.

Lúc đó, Trần Cẩn Phong đứng chắn trước mặt tôi, lễ phép nói: “Thưa bà, Hứa Giai là thành viên trong nhóm tôi. Dù nghỉ việc cũng phải theo đúng quy trình.”

“Bà làm vậy gây tổn thất cho công ty, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện.”

“Mời bà rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Hà Nhu xưa nay luôn quá đáng, nhưng bà giỏi, sắc sảo, đầy gai nhọn.

Không ai giúp đỡ – đó mới là trạng thái bình thường của tôi.

Tôi chỉ biết rón rén theo sau Trần Cẩn Phong mà lí nhí xin lỗi.

Trong ánh mắt bình thản của anh ấy, không hề có sự chỉ trích hay khinh thường, Chỉ mỉm cười và nói: “Không sao đâu, Hứa Giai.”

Trước mặt anh, tôi không cần giải thích, cũng chẳng cần chứng minh mình xứng đáng,

Điều đó khiến tôi cảm thấy được thở phào một cách vô lý đến lạ thường.

Năm tôi hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng thi đậu vị trí tại Đại học Giang Thành.

Còn Trần Cẩn Phong thì bị chèn ép, buộc phải rời công ty và chuẩn bị khởi nghiệp.

Khi tôi xin nghỉ việc, tôi lấy hết can đảm, nói: “Trần Cẩn Phong, em nghe thấy anh gọi điện ở cầu thang rồi…”

“Nếu anh còn thiếu sáu trăm nghìn để khởi nghiệp, em có thể đưa anh…”

Gương mặt Trần Cẩn Phong thoáng sững lại, hơi lúng túng.

Tôi nghĩ, chắc anh ấy không thích tôi.

Tôi vội vàng xua tay, cười gượng: “Không phải cho không đâu. Xem như em đầu tư, được chứ?”

“Sau này em làm việc trong trường đại học, không tiện làm gì thêm. Em tin vào năng lực của anh.”

Anh ấy thả lỏng nở nụ cười, vội vàng nắm lấy tay tôi: “Cảm ơn em, Hứa Giai. Anh thật sự rất cần khoản tiền này.”

“Về sau, mỗi đồng lợi nhuận của Trình Phong đều có phần của em.”

Tôi cười, nhẹ nhàng rút tay lại, quay mặt đi, không muốn anh thấy gương mặt đang đỏ ửng của mình.

Trong lòng có chút xót xa — anh không yêu tôi.

Nhưng cũng thấy được an ủi — anh thẳng thắn, đứng đắn, không lợi dụng tình cảm của tôi, cũng không được đà lấn tới.

Còn bây giờ, Trần Cẩn Phong lại chẳng khác gì Hà Nhu — Phán xét tôi, soi mói tôi, và vắt kiệt tôi.

Tôi lật đến trang hợp đồng thế chấp căn nhà, Khoản thế chấp đó là để rót thêm vốn vào Trình Phong.

Suốt một năm nay, gần như toàn bộ tiền bạc của anh ta đều đổ vào công ty. Còn sinh hoạt trong nhà đều dựa vào tiền lương của tôi.

Nhưng căn nhà đó là chúng tôi cùng mua, cùng trả góp.

Nếu tôi không biết trước kết cục, chắc chắn tôi đã chuyển nhượng cổ phần mà không lấy gì, thế chấp căn nhà chung, Rồi vì tổn thương sau sinh mà từ bỏ công việc.

Sau đó, trong mỗi cuộc cãi vã hay bất mãn, Trần Cẩn Phong sẽ nói bằng giọng thờ ơ lạnh nhạt:

“Hứa Giai, em nhìn xem, cuộc sống như bây giờ là anh mang lại cho em đấy. Em còn muốn gì nữa?”

Ngoài cửa sổ, những chùm hoa gạo đỏ rực đang nở rộ.

Lúc này, tôi mới nhận ra cuốn tiểu thuyết này đã tàn nhẫn với nhân vật “Hứa Giai” đến mức nào.

“Được yêu” là một lời nguyền, là xiềng xích trói buộc cả cuộc đời của Hứa Giai.

Ngay từ đầu, điều Hứa Giai cần không phải là tình yêu, mà là quyền được lựa chọn.

Ở chỗ Hà Nhu, hơn hai mươi năm đầu đời của Hứa Giai không được lựa chọn cách sống, con đường học vấn hay công việc.

Còn ở bên Trần Cẩn Phong, hai mươi năm sau của Hứa Giai, ngoài vai trò “vợ”, không còn lựa chọn nào khác.

Vì danh nghĩa “tình yêu”, Hứa Giai đã dâng hiến hết quyền lực, tài sản, cả sự nghiệp trong tay.

Tự đưa mình vào vị trí yếu thế, chỉ để đổi lấy chút tình cảm thương hại từ họ.

Kết cục là gì? Là những lời hối hận rẻ tiền sau khi tôi chết.

Tôi nhìn xuống cuối hợp đồng, nơi ký tên bên B là dòng chữ bay bướm: Trần Cẩn Phong.

Từng chút, từng chút một, nơi đáy tim tôi đau nhói.

Tôi hít thở thật sâu nhiều lần, rồi dùng đôi tay run rẩy, yếu ớt, từ tốn xé nát bản hợp đồng từng trang một.

6

Sau khi liên hệ với bệnh viện để sắp xếp ca phẫu thuật ban ngày xong, người đến không phải thư ký mà là Lâm Vũ Chi, đối tác kinh doanh của Trần Cẩn Phong.

Hôm nay anh ấy không mặc vest, mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi jean xanh bạc màu.

Không giống Trần Cẩn Phong với gương mặt sắc sảo lạnh lùng, Lâm Vũ Chi có vẻ ngoài hiền hòa, nước da trắng, gò má lúm đồng tiền, mang khí chất thư sinh dịu dàng.

Trước đây anh là cấp dưới đắc lực của Trần Cẩn Phong, sau được kéo vào lập nghiệp cùng.

“Tới để lấy hợp đồng à?” tôi hỏi.

Lâm Vũ Chi mỉm cười, lắc đầu: “Hứa Giai, tôi sắp rút khỏi Trình Phong rồi.”

Tôi không bất ngờ.

Trần Cẩn Phong luôn là kiểu người quyết liệt và tàn nhẫn trong công việc.

Còn Lâm Vũ Chi, bề ngoài có thể dịu dàng, nhưng cũng không đơn giản.

Sau này, đối thủ lớn nhất của Trình Phong chính là Ruiyu, công ty do anh sáng lập.

Lâm Vũ Chi cười nhẹ: “Tôi đến để chào tạm biệt em. Dù sao chúng ta cũng từng làm việc cùng nhau suốt ba năm mà.”

Tôi mỉm cười, gật đầu nhẹ như sợ tốn sức.

Ánh mắt anh rơi lên người tôi, nhẹ nhàng như ánh lửa lò sưởi giữa mùa đông — vừa đủ ấm áp, vừa đủ dễ chịu.

“Hứa Giai, em gầy đi nhiều quá rồi, sắc mặt cũng không ổn.”

Tôi mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa, hỏi: “Anh có muốn phần cổ phần của tôi không? Tôi có thể chuyển nhượng 15%.”

Anh khựng lại: “Trần Cẩn Phong nói… em đã chuyển nhượng hết cổ phần cho anh ta rồi mà.”

Sau đó khẽ cười gượng: “Vậy nên tôi mới không còn cách nào khác ngoài rời đi.”

Tôi liếc sang thùng rác, nơi đầy ắp những mảnh giấy vụn.

“Ý anh là cái hợp đồng chuyển nhượng một đồng đó à?”

Tôi yếu đến mức, ngay cả tiếng cười khinh thường cũng chỉ là hơi thở: “Anh nghĩ tôi ngu đến vậy sao?”

Lâm Vũ Chi không phủ nhận.

Trong mắt anh là sự buồn bã dịu dàng như thay tôi đau lòng.

— Người ngoài đều thấy rõ tôi ngốc thế nào.

Tôi từng tưởng, việc Trần Cẩn Phong chịu cưới tôi nghĩa là anh có yêu.

Tôi đã lầm.

Anh chịu cưới tôi, chỉ vì trên đời này không còn ai… ngu ngốc như Hứa Giai nữa.

Dù sao trong lòng tôi… vẫn đau.

Tôi lại hỏi lần nữa: “Anh có muốn cổ phần không? Như vậy anh sẽ không bị đá khỏi công ty.”

“Mà là… đá Trần Cẩn Phong ra ngoài.”

Trần Cẩn Phong là trẻ mồ côi, điều anh ta quan tâm nhất chính là tiền bạc và danh vọng.

Tôi muốn xem thử, nếu không còn quyền lực và tiền tài, nam chính của một câu chuyện bi kịch liệu còn chút sức hút nào không.