Chương 5 - Bị Bỏ Rơi Trong Kiếp Trước Và Những Ký Ức Quay Về

7

Về đến nhà họ Lục, tôi mới biết họ đã chuẩn bị sẵn phòng cho tôi từ trước.

Lục Thừa Trạch nhường luôn cả căn phòng lớn nhất cho tôi, còn cậu ấy thì ở ngay phòng bên cạnh.

Đối với người từng là chồng kiếp trước, nay lại trở thành “anh trai” của kiếp này, thật ra tôi vẫn còn có chút xa lạ.

Kiếp trước, tôi chỉ nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ mà gả cho cậu ấy.

Ngoài việc biết cậu ấy rất giỏi chuyện trên giường và đàm phán làm ăn, thì chỉ còn nhớ tới khuôn mặt lạnh như tiền, lúc nào cũng ít nói.

Ngay cả bộ dạng nói chuyện lém lỉnh ban nãy, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.

Tôi lặng lẽ ngồi dậy, định ra ban công nhìn cậu ấy một chút.

Không ngờ vừa ra đến nơi liền chạm phải ánh mắt của cậu từ ban công đối diện.

Cậu đang ngồi bên bàn đọc sách ngoài ban công, trên bàn là một quyển sách đang mở.

Thấy tôi bước ra, Lục Thừa Trạch khẽ nhướng mày.

“Sao thế? Dọn dẹp đồ đạc xong rồi à?”

Dưới ánh mắt ấy, tôi có cảm giác như mọi suy nghĩ trong đầu đều bị nhìn thấu.

“Chưa… ra ngoài hít thở tí thôi.”

Cậu khép sách lại.

“Mấy đứa từng bắt nạt em ở cô nhi viện, anh đã xử lý hết rồi. Về sau đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

“Hả?”

Tôi ngẩn người, cậu đứng dậy, bước đến gần.

Đưa tay điểm nhẹ vào giữa chân mày tôi.

“Anh là anh trai của em, tất nhiên phải bảo vệ em cả đời.”

Một câu nói rất đỗi bình thường, vậy mà lại khiến lòng tôi gợn lên những đợt sóng.

Kiếp trước tôi sao lại không nhận ra…

Dáng vẻ cậu ấy khi giúp tôi, thật ra… cũng rất đáng yêu.

Tim tôi đập loạn, mặt nóng bừng, vội vàng quay người rời đi.

Đến sáng hôm sau, Lục phu nhân đưa tôi thay đồng phục rồi đưa tới trường.

Tôi ngồi vào chỗ — vị trí bàn bên cạnh Lục Thừa Trạch — mới chợt nhận ra…

Như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng, tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy đang chăm chú học tập, rồi mới lấy lại tinh thần.

Trùng hợp thay, tôi và Giang Tuyết Kiều… lại cùng lớp.

Vừa vào lớp, ánh mắt cô ta nhìn tôi liền trở nên sắc lạnh.

Tôi cảm thấy… chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, vừa đến giờ ra chơi, cô ta liền kéo tôi vào một góc khuất.

Một cái bạt tai giáng xuống — tôi né được.

“Rõ ràng tao đã làm theo lời mày, tránh xa ba mẹ mày rồi, mày còn muốn sao nữa?!”

Tôi lạnh lùng nhìn đứa con gái như hóa điên trước mặt.

Cô ta còn muốn xông lên bóp cổ tôi.

“Vậy sao mày còn cố tình xuất hiện trước mặt tao? Mày cứ lượn lờ quanh ba mẹ tao, chẳng phải là để họ nhìn thấy mày, rồi mang mày về à!?”

“Loại con gái đầy tâm cơ từ cô nhi viện như mày, tao gặp nhiều rồi.”

“Hôm nay không dạy cho mày một bài học, mày còn tưởng có thể lật trời đấy!”

Nhưng ngay khi cái tát thứ hai định giáng xuống…

Một bàn tay đã đưa ra ngăn lại.

Lục Thừa Trạch đứng sau lưng tôi, chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Tuyết Kiều:

“Cô ấy là em gái tôi. Có tôi bảo vệ.”

Giang Tuyết Kiều thấy cậu xuất hiện, bỗng trở nên hoảng loạn.

Tôi chợt nhớ lại — kiếp trước cô ta từng viết thư tình cho Lục Thừa Trạch.

Cô ta lập tức thu tay về, đổi giọng, giả vờ dịu dàng:

“Xin lỗi, lúc nãy mình hơi mất kiểm soát…”

Lục Thừa Trạch khẽ cong môi cười nhạt:

“Biết rồi thì cút.”

Giang Tuyết Kiều trừng mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lục Thừa Trạch.

Trong mắt cô ta lộ ra sự không cam tâm, bực bội rời đi.

Tôi theo Lục Thừa Trạch quay về lớp.

Nhìn bóng lưng cậu ấy, tôi bất chợt có cảm giác được bảo vệ, rất an tâm.

Tuy rằng kiếp này tôi không thể nhận lại ba mẹ…

Nhưng hình như… tôi đã nhận được nhiều tình yêu thương hơn.

Còn phát hiện ra một người mà kiếp trước tôi chưa từng để tâm — hóa ra, cậu ấy lại luôn chân thành với tôi như vậy.

Chỉ là… tôi không thể ngờ được…

Lần này khiến Giang Tuyết Kiều thất thế một phen, thì về sau…

Cô ta sẽ càng trở nên điên cuồng hơn nữa.

8

Sau khi về nhà, Lục Thừa Trạch đã kể lại mọi chuyện cho Lục phu nhân nghe.

Tôi cứ ngỡ bà sẽ khuyên tôi nhẫn nhịn.

Bởi vì ở kiếp trước, mỗi lần Giang Tuyết Kiều chạy đến tận nhà gây rối, thậm chí đe dọa tôi, ba mẹ cũng chỉ dặn tôi “nhịn một chút”.

Không ngờ, Lục phu nhân lại lập tức đưa ra quyết định dứt khoát:

“Không thể để Xuân Thảo bị con bé đó bắt nạt. Loại người này chỉ khiến chúng ta rước thêm phiền toái!”

Lục phụ cũng buông tờ báo xuống, gật đầu:

“Đúng vậy, tuổi thơ của trẻ con rất quan trọng. Không thể để con lớn lên trong sự bắt nạt và áp bức. Ngày mai anh sẽ đến gặp hiệu trưởng nói chuyện.”

Lục phu nhân đến bên tôi, dịu dàng xoa đầu:

“Xuân Thảo, con cứ yên tâm. Giờ con đã là người nhà họ Lục, chúng ta sẽ bảo vệ con.”

Lòng tôi ấm lại, tôi gật đầu thật mạnh.

Hôm sau, đúng như dự đoán, cô chủ nhiệm gọi Giang Tuyết Kiều lên văn phòng.

Sau một hồi nói chuyện, cô ta quay lại lớp, từ đó không còn dám gây sự với tôi nữa.

Chỉ là… thỉnh thoảng, mỗi khi ba mẹ đến đón cô ta.