Chương 5 - Bí Ẩn Từ Nhà Hàng Buffet

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Và trong những dòng chữ đỏ có nói: nếu có người phụ nữ nôn trong toilet — đừng quan tâm đến cô ta.

Nghĩa là… nhân viên nhà hàng cũng phải tuân theo quy tắc đó.

Tên đầu bếp không thèm để ý đến tôi — tức là… hắn đang làm đúng quy tắc.

Tôi chính là “người phụ nữ đang nôn mửa” trong quy tắc.

Chỉ cần không ai vi phạm, thì tôi sẽ không bị làm hại.

Vậy… chỉ cần tuân thủ luật, ăn hết phần ăn, là có thể rời đi, đúng chứ?

Lý Phương Phương dìu tôi quay lại bàn ăn.

Vừa thấy thức ăn trên bàn, cô ấy rùng mình hỏi:

“Cái này… là cậu gọi sao?”

Trên bàn là những món mà “Lý Phương Phương giả” và tôi gọi trước đó.

Đống thịt trắng bị ăn dở dang, trông rất kinh tởm, nhưng chưa hết.

Phần của tôi thì trông ổn hơn, nhưng cà chua vẫn thối, thịt vẫn có tóc.

Tôi nhìn cô ấy, hỏi: “Cậu vừa rồi đi đâu vậy?”

Cô ấy trả lời: “Tớ bỏ chạy rồi quay lại tìm cậu ngay, chưa đến một phút.”

Một phút?

Tôi ở với “Lý Phương Phương giả” ít nhất phải bốn mươi phút!

Vậy… thời gian và không gian ở đây đã bị bóp méo.

Quán ăn này… có thể giả dạng người khác.

Người ăn cùng tôi nãy giờ không phải bạn tôi thật!

Tôi và Lý Phương Phương cùng ngồi xuống, định bụng sẽ tuân thủ quy tắc, ăn xong rồi rời đi.

Nhưng… trên bàn lại có thịt cừu.

“Tuyệt đối đừng ăn thịt cừu! Có vấn đề!”

Ai biết được thứ gọi là “thịt cừu” kia… có thực sự là thịt cừu không?

Hoặc… có phải từng là con người?

Lý Phương Phương tròn mắt, giọng run rẩy: “Nhưng… nếu không ăn hết thì không rời khỏi đây được mà…”

Phải rồi.

Không ăn hết thì không thể đi.

Vậy… không còn cách nào khác sao?

Tôi có cảm giác như đã quên một điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng… cứ nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.

Lý Phương Phương nhìn phần ăn trước mặt, sắc mặt có chút mơ hồ.

Tôi rõ ràng thấy cô ấy nuốt nước bọt.

Mấy món ăn này vừa thối vừa kinh, sao cô ấy lại có phản ứng như đang thèm ăn?

Hay là tôi hoa mắt?

Khi hai đứa còn đang bối rối không biết làm sao, thì cô ấy lên tiếng trước:

“Hay là…”

Chưa kịp nói hết câu, một cặp đôi trẻ ngồi gần đó bắt chuyện với tụi tôi…

“Các cậu cũng bị kẹt ở đây đúng không? Mình tên là Từ Huy, còn đây là bạn gái mình, Ngụy Tân.”

Từ Huy nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn tụi tôi, ánh mắt có phần kỳ quái.

Ngụy Tân trông thì rụt rè, chẳng dám lại gần.

Ngược lại, Từ Huy — rõ ràng bạn gái ở ngay bên cạnh — lại cố tình bước lên, đứng sát tụi tôi hơn.

Tôi ngay lập tức có ác cảm với anh ta.

Nhưng Lý Phương Phương thì không nghĩ vậy.

Dù sao cũng là đàn ông, có thêm người trong nhóm thì cảm giác an toàn cũng sẽ nhiều hơn chút.

Cô ấy tỏ ra cực kỳ thân thiện:

“Đúng vậy đúng vậy, tụi mình chẳng biết làm sao với đống đồ ăn này nữa. Từ Huy… cho mình gọi anh là anh Huy nha!”

Từ Huy không hề từ chối cách gọi thân mật đó.

Lý Phương Phương vốn xinh xắn, dáng chuẩn, giọng ngọt ngào, có lẽ đàn ông bình thường cũng chẳng mấy ai từ chối cô gái như vậy gọi mình là “anh”.

Ngụy Tân thấy bạn trai mình như vậy, rõ ràng định nói gì đó, nhưng… lại ngậm miệng.

Không nói gì cả.

Từ Huy nói rằng họ cũng đọc thấy các quy tắc trong thực đơn và chữ đỏ trong nhà vệ sinh.

Sau khi quay về bàn thì phát hiện trên bàn đã xuất hiện đồ ăn — những món họ chưa từng gọi.

Nhưng so với tụi tôi thì may mắn hơn, đồ ăn của họ còn nguyên, chưa bị đụng tới.

Lý Phương Phương và Từ Huy nói chuyện ngày càng rôm rả.

Còn tôi và Ngụy Tân cứ như người ngoài, ngồi lặng lẽ quan sát hai người kia.

Lý Phương Phương trước giờ có nói nhiều như vậy không?

Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ ở cô ấy, nhưng không thể nói rõ là gì.

Tôi nhìn sang Ngụy Tân, không nhịn được mà hỏi nhỏ:

“Cậu… không quản bạn trai của mình sao?”

Ngụy Tân nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Từ Huy, mãi sau mới nhỏ giọng nói:

“Anh ta… không phải bạn trai tôi.”

“Cậu nói gì cơ?”

Tôi giật mình — nếu anh ta không phải bạn trai cậu, vậy rốt cuộc là ai?

Ngụy Tân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, rồi liếc sang Từ Huy.

Thấy hắn không chú ý bên này, cô ấy mới hạ giọng thì thầm:

“Cậu có thích ăn thịt cừu không?”

Tôi thấy câu hỏi thật kỳ lạ, không hiểu cô ấy định dẫn đến đâu:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)