Chương 7 - Bí Ẩn Của Cây Đa
“Ba… mẹ… sao ba mẹ lại đến đây?” Giọng anh ta mang theo một tia hoang mang khó nhận ra.
Tôi bước tới, cười tự nhiên đẩy xe hành lý từ tay anh ta:
“Ba mẹ nhớ anh quá trời, nên muốn tạo bất ngờ cho anh đó. Mau lên xe đi, nhà hàng đặt xong rồi, cả nhà đang chờ anh đó.”
Tôi càng tỏ ra bình thường, sự hoảng loạn trong mắt anh ta càng hiện rõ.
Trên đường về, không khí trong xe đông cứng như đá.
Tôi chăm chú lái xe, như một tài xế chuyên nghiệp tận tụy.
Ở hàng ghế sau, Cao Minh ngồi kẹp giữa ba mẹ mình, cả người như ngồi trên đống lửa.
Cuối cùng, mẹ chồng — người im lặng nhẫn nhịn suốt nãy giờ — bỗng bùng nổ.
Bà ném điện thoại vào lòng Cao Minh, màn hình vẫn hiển thị rõ bức ảnh Lý Nhạc đeo nhẫn kim cương.
“Con đàn bà này là ai?! Con nói mau cho mẹ!”
Chỉ trong tích tắc nhìn thấy bức ảnh, mặt Cao Minh lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta theo phản xạ ngẩng đầu, liếc nhanh về phía tôi qua gương chiếu hậu.
Tôi đang cúi xuống, dịu dàng chỉnh lại cổ áo bị lệch của Lạc Lạc, khóe môi còn mỉm cười nhè nhẹ, như thể không hề nghe thấy gì phía sau.
Sự im lặng của tôi, so với bất kỳ cơn cuồng nộ nào, càng khiến anh ta sợ hãi.
Và rồi, anh ta bắt đầu vở diễn vụng về của mình.
“Mẹ… mẹ làm gì vậy chứ… cô ta… cô ta chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, giỡn chơi thôi mà…”
“Đồng nghiệp bình thường?!” Ba chồng gầm lên, âm thanh lớn đến mức cả xe rung lên, “Đồng nghiệp bình thường mà đeo nhẫn kim cương, còn đăng ảnh nói bắt đầu cuộc sống mới với mày?! Cao Minh, mày coi vợ chồng tao là đồ ngốc à?!”
“Không phải đâu ba! Ảnh đó là photoshop mà! Cô ta hack tài khoản của con! Cô ta muốn tống tiền con!”
“Là quà của khách hàng tặng, con ngại quá nên không dám từ chối…”
Anh ta bắt đầu lắp bắp một lời nói dối nối tiếp lời nói dối, cố gắng vẫy vùng trong những phút hấp hối cuối cùng.
Tôi vẫn không nói một lời nào.
Chỉ trong lúc đợi đèn đỏ, tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu, qua gương chiếu hậu nhìn thẳng vào gương mặt mỗi lúc một trắng bệch, đầy mồ hôi lạnh của anh ta, nở một nụ cười — lạnh buốt như băng.
Cao Minh, thứ anh sợ nhất, từ trước đến nay không phải là cơn thịnh nộ của cha mẹ.
Mà là sự im lặng của tôi.
Vì sự im lặng ấy, chính là dấu hiệu của một bản án.
08
Phòng tiệc “Gia hòa vạn sự hưng”.
Bàn tròn gỗ lim sơn đỏ cổ kính, bộ chén đĩa sứ xương tinh xảo, tranh chữ của danh gia treo trên tường.
Tất cả đều toát lên một vẻ sang trọng kín đáo.
Cao Minh bước vào cùng chúng tôi, nhưng khi nhìn thấy hai người đang ngồi bên bàn, anh ta hoàn toàn sững sờ.
Một người là bạn thân của tôi — Tiêu Tiêu, đang khoanh tay, mặt lạnh như tiền nhìn anh ta chằm chằm.
Người còn lại là một người đàn ông xa lạ mặc âu phục chỉnh tề, nét mặt nghiêm nghị — luật sư ly hôn của tôi, luật sư Vương.
Cao Minh cố tỏ ra bình tĩnh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Tịnh Tịnh, đây… là sao vậy?”
Tôi không thèm nhìn anh ta, chỉ đi thẳng đến ngồi vào vị trí chính giữa, sau đó vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh:
“Ngồi đi.”
Tôi rót cho anh ta một tách trà, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa, nhưng không thể nào xoa dịu được không khí căng như dây đàn trong căn phòng này.
“Đừng vội, đây đều là những ‘vị khách’ mà em đặc biệt mời tới. Hai trăm ngày không gặp, chúng ta có rất nhiều chuyện… cần nói cho rõ, từng việc một.”
Ba mẹ chồng tôi cũng cảm thấy không ổn, mặt căng cứng, ngồi sát vào bên cạnh anh ta.
Tôi mở chiếc laptop mang theo, xoay màn hình lại trước mặt anh ta.
Trên màn hình là hình ảnh dừng lại của cảnh cây đa “đâm chồi trong một giây” trong video.
“Hay là… bắt đầu từ cái cây này nhé?”
Giọng tôi rất nhẹ, rất mềm, nhưng mỗi chữ như một mũi khoan băng, đâm sâu vào tận cùng những hy vọng cuối cùng của anh ta.
Tôi giống như một quản lý sản phẩm chuyên nghiệp, đang làm báo cáo tổng kết dự án.
Tôi lần lượt trình bày tất cả bằng chứng mình đã thu thập được.
“Đây là tiếng chim bạch đầu ông, được tách ra từ âm thanh nền video của anh. Loài này chỉ sinh sống ở miền Nam Trung Quốc.”
“Đây là báo cáo phân tích tiếng phương ngữ phía sau, xác định được nguồn gốc từ tỉnh Hồ Nam.”
“Đây là ảnh chụp từ Douyin của Lý Nhạc, địa chỉ IP: Trường Sa.”
“Và sau cùng, là cái này.”
Tôi mở to tấm ảnh chụp chiếc muỗng phản chiếu gương mặt của anh ta.
“Chiếc áo len xanh mà anh mặc — là do tôi đan. Mùa đông năm ngoái, tổng cộng 520 mũi. Tôi nhớ từng mũi kim một.”
Gương mặt của Cao Minh, từ trắng bệch chuyển sang tím tái, rồi dần dần trở thành xám ngoét không còn chút máu.
Bàn tay đặt dưới bàn của anh ta bắt đầu run rẩy dữ dội, không sao kiểm soát nổi.
Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi một chữ.
Lúc này, luật sư Vương cầm lấy laptop, lạnh lùng đẩy một xấp tài liệu in ra giữa bàn.