Chương 5 - Bệnh Tình Thân

10

Nhóm gia đình lại lần nữa bùng nổ.

Những người trẻ tuổi có chút phân biệt đúng sai sau khi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, lập tức lên tiếng:

【Ba Tam, rốt cuộc là chuyện gì đây? Người bị bệnh là Thư Ý, sao ban đầu ông lại nói là Tư Nam?】

【Ba Tam đừng nói là ông thiên vị nha? Lúc đầu tưởng Tư Nam bệnh thì đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ phát hiện là Thư Ý lại quay sang lừa bọn tôi hiến tủy?】

【Không thể nào đâu nhỉ, thiên vị lộ liễu thế này ai còn dám hiến tủy cho nhà ông nữa?】

Cuối cùng, Bác Cả cũng lên tiếng:

【Lão Tam à, cậu làm thế này là không được đâu. Tất cả đều là người một nhà, cậu có cần phải lừa bọn tôi như vậy không? Đừng nói đến chuyện nhà cửa, chỉ riêng cái cách cậu xử lý chuyện này đã đủ làm người ta chùn bước rồi.】

Nhìn thấy tình hình dần vượt khỏi tầm kiểm soát, Ôn Thư Ý cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

Chị ta gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài.

Trong đoạn tin nhắn, giọng chị ta nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc thút thít, tha thiết cầu xin các cô chú.

Chị ta nói:

“Nhà cửa tôi cũng có thể lo, tôi tuyệt đối sẽ không quên ơn cứu mạng!”

Nhưng tất cả mọi người đều biết…

Chị ta và chồng đã ký thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân.

Căn nhà đó… chị ta không có quyền quyết định!

Còn Ôn Như Hải thì sao?

Ông ta đã dốc hết tài sản để mua nhà cho Ôn Thư Hằng, căn nhà dư thừa để cho người khác? Hoàn toàn không có!

Lúc này, có người thẳng thừng gửi một bức ảnh chụp màn hình lên nhóm.

Trên đó chính là tin nhắn trước đây của Ôn Thư Ý.

“Sợ rủi ro là điều rất bình thường. Không ai muốn hiến tủy cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Mọi người đều có gia đình phải lo lắng, nói thật, nếu người mắc bệnh là tôi, tôi chắc chắn sẽ không mở miệng cầu xin ai cả.”

Câu nói này của Ôn Thư Ý lạnh lùng nằm chễm chệ trên màn hình, như một cái tát giáng thẳng vào mặt chị ta.

Cả nhóm gia đình rơi vào im lặng.

Không ai nói gì thêm.

111

Dù bị họ hàng trách móc, nhưng cuối cùng vẫn có vài người tự nguyện đến xét nghiệm tủy xương.

Bác Cả, Chú Hai, cùng vài người anh họ.

Nhưng không một ai phù hợp.

Và rồi, mẹ tôi lại tìm đến tôi.

Lần này, tôi bị kéo vào phòng bệnh của Ôn Thư Ý.

Căn phòng VIP rộng rãi, với nhiều góc đã được bố trí sẵn… camera quay phim.

Vừa vào cửa, mẹ tôi đã quỳ thẳng xuống trước mặt tôi.

“Nam Nam, mẹ cầu xin con! Xin con cứu lấy chị con!”

“Chỉ có con và chị con là ghép tủy thành công! Tại sao con không chịu cứu chị con?”

Tôi liếc quanh một vòng, nhanh chóng nhận ra vài kênh truyền thông nổi tiếng đang trực tiếp quay hình.

Cùng lúc đó, một đồng nghiệp chạy đến, gương mặt nặng nề đưa tôi xem điện thoại.

Trên màn hình, phòng phát trực tiếp đã có hàng ngàn người theo dõi.

Bình luận dày đặc, đầy rẫy chỉ trích.

【Cô gái này đúng là lòng dạ sắt đá! Đó là chị ruột của cô ta mà! Sao có thể nhẫn tâm không cứu?】

“Đúng vậy! Đã mặc áo blouse trắng mà ngay cả người thân cũng không cứu, làm sao có thể mong cô ta cứu người khác?”

“Bác sĩ ở bệnh viện nào đây? Mau tránh xa đi!”

Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.

Tôi thu điện thoại lại, lạnh lùng nhìn mẹ.

“Nếu tôi không hiến tủy, thì mọi người định hủy hoại tôi luôn sao?”

“Lúc trước sợ mất cả hai đứa con, bây giờ thì sao? Một đứa bệnh, lại muốn kéo thêm một đứa nữa xuống nước? Không sợ mất cả hai sao?”

Mẹ tôi cúi đầu, khó chịu thấy rõ, gương mặt đỏ bừng lên vì lúng túng.

Nhưng trong ánh mắt bà thoáng nhìn về phía Ôn Thư Ý, tôi thấy được một sự kiên quyết mà trước nay chưa từng có.

Đó là sự kiên định chỉ dành cho đứa con mà bà thực sự yêu thương.

Chỉ thấy mẹ tôi dứt khoát quỳ rạp xuống sàn, liên tục dập đầu, từng cú va chạm vang dội trong căn phòng.

“Nam Nam! Mẹ xin con!”

“Hãy nể tình mẹ đã mang nặng đẻ đau, nuôi con khôn lớn, cứu lấy chị con đi! Chỉ là hiến tủy thôi, chẳng có rủi ro nào cả!

“Sao con lại không chịu giúp chị con chứ?!”

“Mẹ biết con ghen tị với chị con. Con luôn nghĩ chị ấy giỏi hơn con trong mọi mặt. Nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng sống, con không thể hồ đồ như vậy!”

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Nếu chị con thực sự xảy ra chuyện gì, con sẽ phải sống trong dằn vặt cả đời!”

Lời khẩn cầu xé gan xé ruột của bà ta khiến số lượng người xem trong phòng livestream tăng vọt hàng chục nghìn.

【Người mẹ đã quỳ xuống dập đầu rồi, cô ta vẫn có thể thờ ơ sao?】

【Đúng vậy! Hiến tủy thì có gì nguy hiểm đâu, sao cô ta lại nhẫn tâm với chính người thân của mình như vậy?】

【Chắc chắn bà ấy nói thật. Bà ấy chỉ sợ con gái mình sau này hối hận, nên mới quỳ xuống cầu xin như thế. Đây mới là tình mẫu tử thật sự!】

【Trời ơi, tôi khóc chết mất!】

Thấy tôi vẫn không phản ứng, mẹ tôi liền quỳ hẳn xuống, ôm chặt lấy chân tôi.

“Nam Nam! Nếu con trách mẹ vì thương chị con hơn, mẹ xin lỗi con! Là lỗi của mẹ! Đừng giận chị con nữa!”

“Chỉ cần con chịu cứu chị con, dù mẹ có chết cũng không sao! Chỉ cần hai chị em con hòa thuận, con sẽ không phải hối hận cả đời!”

Vốn đang đứng thẳng cứng đầu ở một bên, Ôn Thư Hằng nhìn thấy mẹ làm đến mức này, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa…

Hắn cắn răng, quỳ thẳng xuống đất.

Lưng hắn thẳng tắp, động tác đầy vẻ cao cao tại thượng.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên phì cười.

“Ủa, lúc ở thang máy không phải còn muốn đánh tôi sao? Bây giờ làm gì vậy?”

Ôn Thư Hằng siết chặt nắm tay, ngực phập phồng vì tức giận, gương mặt vì nhẫn nhịn mà đỏ bừng như gan lợn.

Ánh mắt hắn trừng trừng nhìn tôi, cứ như muốn xé xác tôi ra thành trăm mảnh.

Nhưng sau cùng… hắn vẫn mạnh mẽ dập đầu xuống đất.

“CỘP!”

Tiếng va chạm vang lên đầy mạnh mẽ, chứng tỏ cú dập đầu này không hề nhẹ.

Trong livestream, đám người xem lại phát cuồng.

【Bà mẹ này đã quỳ xuống, thằng em trai cũng dập đầu rồi! Con chị này là đồ vô tâm vô tính à?!

【Tìm ra được rồi! Bác sĩ này làm ở bệnh viện XXX! Mọi người đến ngay, đừng để cô ta trốn thoát!】

【Chị em nào gần đó xông lên trước đi! Tôi đến sau!】

Một đồng nghiệp lo lắng kéo tay áo tôi, ánh mắt đầy sốt ruột.

Tôi nhìn cô ấy, khẽ nhếch môi ra hiệu không cần hoảng sợ.

Chỉ mười mấy vạn người xem thôi, vẫn chưa đủ đông.

Chưa đủ để nhà họ Ôn bị chính dư luận của họ nhấn chìm.

Nhận ra livestream vẫn còn chưa đủ độ lan tỏa, nhà họ Ôn quyết định tung con bài cuối cùng—Ôn Như Hải.

Ông ta lê đôi chân khập khiễng vì bệnh gút, chậm rãi bước đến trước mặt tôi.

Khuôn mặt già nua đầy nước mắt, ánh mắt hiền từ đến lạ thường.

Cái nhìn đầy “tình phụ tử” đó khiến tôi rùng mình, cả người nổi hết da gà.

Đây là ánh mắt tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ngay cả khi ông ta đích thân đưa tôi đi gửi nuôi, cũng chưa từng có ánh mắt yêu thương như vậy.

Tôi khoanh tay, chà xát cánh tay vì rùng mình, lạnh nhạt quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

“Muốn quỳ thì quỳ nhanh đi, đừng nói mấy lời giả dối buồn nôn nữa.”

Ôn Như Hải nghẹn lời.

Ông ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thể thốt ra được một câu.

Chỉ biết nặng nề quỳ xuống.

Livestream lập tức bùng nổ.

【Trời ơi! Cú quỳ này làm tôi đau đến thấu tim!】

【Người cha này làm tôi bật khóc mất rồi! Con gái như vậy mà cũng đành lòng sao?! Nếu gặp con đàn bà này ngoài đời, tôi nhất định tát cho cô ta một cái!】

【Mọi người, mở quỹ đi! Quỹ “tát con bác sĩ vô lương tâm này”!】

Cơn giận của đám đông trong livestream đã bị đẩy lên đỉnh điểm.

Và đúng lúc này, Ôn Thư Ý xuất hiện.

Chị ta lê bước từ giường bệnh xuống, nước mắt lưng tròng, thân hình lảo đảo, khập khiễng lao vào lòng mẹ.

“Mẹ ơi! Đừng cầu xin cô ta nữa! Mẹ ơi, con thà chết cũng không muốn thấy mẹ hạ mình như thế này!”

Chị ta khóc lóc đầy thống khổ.

“Mẹ! Con xin mẹ! Mẹ đứng lên đi! Con đau lòng lắm! Con đau lòng lắm mẹ ơi!”