Chương 1 - Bên Gối Xung Hỉ
Ta một tài nữ nổi danh bậc nhất kinh thành, được vô số người ngưỡng mộ, vinh hoa phú quý không kể hết. Nào ngờ, sau một đêm biến cố đã cướp đi ánh sáng của ta, biến ta trở thành kẻ mù lòa.
Khi cả nhà rơi vào cảnh cơ cực nhất, cũng là lúc Đại công tử của phủ Quốc Công lâm trọng bệnh. May thay cả kinh thành chỉ có bát tự của ta tương hợp, nên ta là người được chọn gả vào phủ Quốc Công để xung hỉ.
Đêm tân hôn, lòng ta đầy nghi hoặc: Đây thật sự là vị đại công tử ốm yếu kia sao? Không nghĩ tới sáng hôm sau, người bên gối lại mỉm cười dịu dàng gọi ta một tiếng: “Tẩu tẩu.”
1
Cách một bức tường, ta nghe tiếng phố phường huyên náo, song trong lòng biết rõ những phồn hoa này đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.
Trước năm mười bốn tuổi, ta là tài nữ nổi danh chốn kinh kỳ. Dẫu gia cảnh làm nghề buôn bán, địa vị có phần thấp hèn nhưng huynh trưởng chuyên cần học hành, rất có triển vọng thi đậu khoa bảng thành danh.
Năm mười bốn tuổi, ta theo phụ thân xuôi Nam làm ăn. Thuyền gặp phải giặc cướp, ta rơi xuống nước, được cứu lên nhưng đôi mắt ta từ đó chỉ còn thấy những hình ảnh mờ mịt .
Vì làm mất hàng hóa của hoàng thân quốc thích, phụ thân bị tống ngục, toàn bộ ruộng vườn, gia sản bị kẻ khác cướp sạch.
Kẻ hầu người hạ trong nhà bị đuổi đi hết, ngôi nhà quạnh hiu chỉ còn lại ta, mẫu thân và huynh trưởng. Ngày trước, người đến cầu thân cho ta và huynh trưởng đông đến nỗi làm mòn cả ngưỡng cửa. Giờ đây, ngay cả gia đình từng định thân từ thuở nhỏ với ta cũng tới đòi lại sính thư, chỉ sợ dây dưa với kẻ mang vận xui như ta.
Mẫu thân cầm cố hết trân bảo trong nhà, nhờ vả khắp nơi mới cứu được phụ thân ra khỏi lao tù. Nhưng nhà họ Lâm của ta, đã chẳng còn đường nào để ngẩng đầu lên nữa.
Phụ thân từ đó sa sút tinh thần, huynh trưởng cũng chẳng còn lòng dạ học hành, chỉ muốn tòng quân . Cả nhà không còn trò chuyện, tiếng thở dài là thanh âm duy nhất vang lên trong gian nhà lạnh lẽo.
Khi ta còn đang nghĩ tới việc cắt tóc đi tu hay nhảy sông tự vẫn thì phủ Quốc Công lại đưa tới thiệp mời. Đại công tử bệnh nặng, cần một nữ tử để xung hỉ, mà bát tự của ta là người phù hợp nhất trong số những nữ tử trong kinh thành.
Đại công tử của phủ Quốc Công – Lục Thời An, ta biết rõ về hắn. Chàng là giấc mộng của muôn vàn thiếu nữ kinh thành. Chỉ là một trưởng tử không được sủng ái, không có cơ hội kế thừa tước vị, lại âm thầm gia nhập quân doanh, tự mình lập công trạng mà trở thành đại tướng quân.
Trước khi đôi mắt mù lòa, ta từng gặp chàng một lần. Khi ấy, kinh thành mưa phùn lất phất suốt nửa tháng, không khí mang chút vị ẩm mốc. Vậy mà khi chàng vừa dẹp xong loạn phiên vương, vinh quang trở về, lại là một ngày nắng đẹp rực rỡ.
Tóc đen cột gọn, ngựa vàng đóng yên mạ vàng. Chàng thiếu niên ngồi trên lưng tuấn mã, sau lưng là ánh bình minh, trước mặt là đám đông hoan hô. Móng ngựa đạp lên mặt đường lát đá xanh, nước bắn lên tạo thành màn sương mờ nhạt, làm bóng hình chàng càng thêm tuấn tú mơ hồ.
Ta đứng phía sau kiễng chân trộm nhìn, lại bị dòng người chen lấn, suýt ngã nhào xuống đất. Lúc ấy, chàng xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy bờ vai ta. Thấy ánh mắt ghen tị của những thiếu nữ xung quanh, ta vội lùi một bước, giữ khoảng cách với chàng.
“Đa tạ tướng quân,” ta khẽ cúi đầu. Tóc chàng khẽ lay động trong gió, thanh âm như dòng suối trong trẻo: “Cô nương, cẩn thận một chút.”
Dung mạo, ánh mắt, thanh âm của chàng, thậm chí cả độ ấm từ bàn tay chàng để lại trên vai ta, đều in sâu trong tâm trí ta. Ta không dám mộng tưởng xa xôi về việc kết giao cùng người như chàng, chỉ dám âm thầm khấn nguyện nơi cửa Phật: “Cầu chúc tiểu tướng quân vạn sự thuận lợi.”
Vì tham gia việc phế bỏ phiên vương, Lục Thời An đắc tội với nhiều gia tộc có thế lực. Khi chàng ở biên cương phía Bắc trấn áp loạn lạc, bị thuộc hạ bán đứng, rơi vào mai phục của địch. Nếu không nhờ tâm phúc liều chết cứu giúp, e rằng chàng đã bỏ mạng nơi chiến trường.
Cách biệt bao năm, cảnh còn mà người đổi. Khi Lục Thời An bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, được xe ngựa đưa về kinh thành, dân chúng ai nấy đều sục sôi phẫn nộ.
Bách tính đều nói rằng, bởi chàng ham chuộng hư danh nên mới sa vào bẫy giặc, khiến Đại Lương tổn thất thể diện. Không ai nhớ đến mỗi lần xông pha ra chiến trận , chàng luôn dẫn đầu hàng ngũ. Những lời tán dương ngày trước nay hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tâm can chàng.
Ta từng muốn ra tận đầu phố đón chàng, muốn đích thân nói một câu: “Ngươi đã vất vả rồi, ngươi đã tận lực rồi.” Nhưng ta, đã chẳng thể lo nổi cho chính mình. Cảm giác từ trên mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen, dường như chỉ có ta và chàng mới hiểu rõ.
Huynh trưởng của ta nhập ngũ, đôi khi mang về chút tin tức bên ngoài. Tỷ như thương thế của Lục Thời An vô cùng nghiêm trọng, một chân bị móng ngựa giẫm nát, đã phải cắt bỏ . Phủ Quốc Công tìm khắp danh y không hiệu quả, chàng vẫn ngày ngày ho ra máu.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, đổ mọi tội lỗi lên đầu Lục Thời An, cuối cùng cách chức, giáng làm thứ dân. Lần trước hồi kinh thắng trận trở về nhận được vô số khăn tay thiếu nữ trao tặng. Lần này hồi kinh lại thành tội nhân thiên cổ, những gì ném lên xe ngựa chỉ là lá rau thối và trứng gà ung.
Nếu Lục Thời An biết rằng bách tính mà chàng liều mạng bảo vệ lại đối xử với chàng như vậy, hẳn sẽ đau lòng biết mấy.
Kinh thành nhanh chóng khôi phục sự náo nhiệt, trận chiến thất bại ấy cũng nhanh chóng bị quên lãng. Câu chuyện trà dư tửu hậu từ chiến thần sa cơ, chẳng mấy chốc lại chuyển sang những bí mật của các đại gia tộc khác.
2
Phụ thân ta tay cầm thiệp cưới từ phủ Quốc Công, bóp đến nhăn nhúm mà chẳng hề hay biết. Mãi đến khi mẫu thân nhắc nhở, người mới thả tay ra.
Ta ngồi bên cạnh mẫu thân, thẫn thờ nói: “Phụ mẫu à, nếu sính lễ dư dả, nữ nhi nguyện gả. Có được sự che chở của phủ Quốc Công, phụ thân có thể tiếp tục buôn bán, huynh trưởng cũng có thể quay lại học hành, khoa cử thành danh.”
Ta nghe tiếng mẫu thân thổn thức: “A Nguyệt, cha mẹ không tham vọng giàu sang phú quý của phủ Quốc Công, chỉ mong con được hạnh phúc an yên. Nhưng Lục Thời An, hắn chẳng biết còn sống được bao lâu…”
Huynh trưởng bước tới, dáng đi tập tễnh, ta chỉ mơ hồ thấy bóng người lắc lư. Hẳn là do khổ luyện trong quân doanh, chân bị thương nhưng giấu diếm không cho ta biết.
“A Nguyệt, muội chờ huynh lập được công danh, kiếm đủ bạc thuê cho muội tỳ nữ chăm sóc. Huynh sẽ tìm đại phu giỏi trị lành đôi mắt cho muội. Dẫu muội không thể gả đi, huynh cũng sẽ nuôi muội cả đời.” Giọng huynh trưởng có chút gấp gáp, tựa hồ sợ ta vì giải quyết khốn cảnh gia đình mà chấp nhận gả cho Lục Thời An.
“Những lo ngại của mọi người, ta đều hiểu rõ. Phủ Quốc Công thế lớn, vốn cũng chẳng phải ta muốn là có thể kháng cự. Huống hồ, Lục Thời An, ta là nguyện ý gả.”
Phải, Lục Thời An, chàng là người tài hoa nhất mà đời này Lâm Hoài Nguyệt từng gặp. Khi chàng ở trên mây, ta ngước nhìn. Khi chàng rơi xuống bùn, ta cứu vớt.
Nếu bát tự của ta thật sự có thể giúp chàng xung hỉ, ta nguyện gả. Lời thề trước thần Phật, mãi mãi không thay đổi. Tiểu tướng quân của ta, một đời bình an.