Chương 12 - Bế Nhầm Tiểu Thư Đồ Cổ
12
“Thi Thi cũng rất giỏi mà.” Tôi chợt nói, “Cô ấy quản lý tiệm đồ cổ đâu ra đấy, còn lập cả kế hoạch mở rộng nữa.”
Ba mẹ Vân lập tức chuyển sự chú ý sang Ôn Thi Thi, gương mặt đầy vẻ hài lòng.
“Thi Thi đúng là đứa trẻ ngoan, đến nhà ta thời gian này, giúp đỡ không ít.”
“Đúng thế, còn giỏi hơn thằng Vân Phi nhiều.” Mẹ Vân cười nói.
Vân Phi lập tức không phục, phản đối:
“Mẹ, con cũng rất cố gắng mà!”
“Cố gắng cái gì chứ?” Ôn Thi Thi đẩy nhẹ gọng kính, giọng điềm nhiên:
“Hôm qua cậu đem đồ gốm men xanh đời Minh ghi nhãn thành đồ Thanh triều, nếu không phải tôi kịp phát hiện, cửa tiệm đã lỗ to rồi.”
Vân Phi lập tức cụp mắt xuống, lí nhí:
“Đó chẳng qua là nhất thời nhìn nhầm thôi mà…”
Cả nhà quây quần ăn cơm, nói chuyện ríu rít, không khí hòa thuận vui vẻ.
Tôi bỗng cảm thấy, có lẽ đây mới là cuộc sống mà mình thật sự muốn.
Không cần chứng minh mình là thiên tài, không cần gắng gượng để được công nhận.
Chỉ đơn giản như vậy, ở bên những người yêu thương mình.
Điện thoại reo lên, là tài liệu dự án Lâm Mặc Hiên gửi tới.
Tôi tiện tay mở ra xem, quả thật là một dự án rất có triển vọng.
Ôn Thi Thi nghiêng đầu liếc qua rồi cầm luôn điện thoại của tôi, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.
“Dự án này không tệ, nhưng cách phân chia rủi ro không hợp lý.” Cô vừa xem vừa phân tích, “Họ đẩy phần lớn rủi ro sang phía đối tác kỹ thuật, cũng chính là em.”
“Vậy phải làm sao?”
“Đàm phán lại.” Ôn Thi Thi đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: “Em phụ trách kỹ thuật, tôi phụ trách đàm phán thương mại.”
“Chị cũng muốn tham gia?”
“Sao lại không?” Cô đáp một cách đương nhiên, “Số hóa bảo tồn cổ vật vốn là lĩnh vực chuyên môn của tôi.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Có Ôn Thi Thi – thiên tài thương nghiệp này hỗ trợ, đúng là sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngày hôm sau, Lâm Mặc Hiên chủ động liên lạc với tôi.
“Vân Sơ, em nghĩ thế nào rồi?”
“Em có thể tham gia, nhưng cần bàn lại điều kiện hợp tác.”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây.
“Được, chúng ta hẹn gặp trực tiếp bàn chi tiết.”
“Được thôi, nhưng em sẽ mang theo một người cộng tác.”
“Cộng tác?”
“Ôn Thi Thi, chắc anh biết cô ấy.”
Lâm Mặc Hiên rõ ràng ngẩn ra:
“Cô Ôn cũng muốn tham gia dự án này?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, tất nhiên là không.” Giọng anh ta nghe ra còn có chút phấn khích: “Nếu mời được cô Ôn tham gia, tỉ lệ thành công của dự án sẽ tăng lên gấp nhiều lần.”
Xem ra danh tiếng của Ôn Thi Thi trong giới còn lớn hơn tôi tưởng.
Cúp máy xong, tôi quay đầu nhìn về phía cô đang chỉnh lý đống đồ cổ.
“Lâm Mặc Hiên đồng ý rồi. Ngày mai ba giờ chiều, đến công ty anh ta bàn điều khoản hợp tác.”
“Ừ.” Ôn Thi Thi không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp: “Tôi sẽ chuẩn bị lại một bản phương án mới.”
“Chị tin tưởng dự án này lắm à?”
“Số hóa bảo tồn đồ cổ là xu thế tương lai. Nếu làm thành công, giá trị thị trường ít nhất cũng từ mười tỷ trở lên.”
Cô đặt món thanh hoa sứ trong tay xuống, xoay người nhìn thẳng vào tôi.
“Sơ Sơ, em có biết công nghệ của em có ý nghĩa gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Nó có thể khiến người yêu cổ vật trên toàn thế giới, chỉ cần qua mạng cũng có thể chiêm ngưỡng và nghiên cứu hiện vật với độ chính xác cao. Đây không chỉ là một dự án thương mại, mà còn là một cuộc cách mạng trong việc truyền thừa văn hóa.”
Ánh mắt Ôn Thi Thi lóe sáng, trong đó là nhiệt huyết với sự nghiệp, là khát vọng đối với tương lai.
Tôi chợt hiểu ra, vì sao nhà họ Cố lại có thể bồi dưỡng ra một người như Ôn Thi Thi.
Cô không chỉ thông minh, mà quan trọng hơn, cô có lý tưởng và khát vọng của riêng mình.
Còn tôi thì sao?
Ngoài thiên phú khác thường, tôi còn có gì nữa?
“Sơ Sơ.” – Ôn Thi Thi dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong tôi – “Thiên phú là món quà mà ông trời ban tặng, nhưng dùng nó như thế nào, lựa chọn nằm trong tay em.”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng mơ hồ đã có một quyết định.
Có lẽ… đã đến lúc nghiêm túc đối diện với cuộc đời mình rồi.
【Hoàn】