Chương 26 - Bé Ngoan, Anh Vẫn Chưa Hôn Đủ

Tôi thích diễn xuất nhưng tôi lại không diễn tốt.

Giáo viên nói, có lẽ tôi thiếu chút năng khiếu.

Nhưng tôi không bao giờ tin vào cái gọi là năng khiếu.

Tôi chỉ tin rằng mọi thứ con người có được đều không phải tự nhiên mà có.

Đó cũng là lý do tại sao tôi xuất hiện ở đây, vào lúc này.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn vào điện thoại trước mặt.

“Mọi người hãy nhớ kỹ chiến thuật chúng ta đã nói hôm qua, đừng quên những điểm mấu chốt đó.”

Qua bộ đàm, tôi dặn dò lại từ đầu đến cuối.

Người dẫn chương trình đang say sưa đọc lời giới thiệu ở phía trước.

“Sau đây, mời các bạn cùng đón xem buổi livestream thú vị của team 504…”

Màn hình lớn từ từ chiếu màn hình điện thoại của năm chúng tôi lên.

Tôi ngồi ở vị trí khuất nhất.

Ngồi chính giữa là Tống Khởi.

Mặc dù tôi đóng góp nhiều nhất cho cả đội, Tống Khởi và những người khác vẫn luôn khuyên tôi ngồi ở vị trí trung tâm nhưng tôi không làm vậy.

Bởi vì tôi biết mọi người đều rất ghét tôi.

So với việc mình được chú ý, tôi lo ống kính sẽ quá tập trung vào mình, ngược lại sẽ khiến cư dân mạng càng phản cảm.

Bạn cùng phòng của tôi đều là những thực tập sinh đang trên đà phát triển, tôi không thể liên lụy đến họ.

Sau khi trò chơi bắt đầu, tôi đã chọn tướng Bách Lý Huyền Sách.

Sau một trận đấu không quá gay cấn, chúng tôi đã dễ dàng giành chiến thắng.

Tôi mở lại trận đấu, định đích thân phân tích chiến thuật cho mọi người, nhưng không ngờ lại bị một người khác giành mất.

“Đội hình này, lấy Bách Lý Huyền Sách làm nòng cốt, quả thực là lựa chọn chuẩn xác nhất.”

Tôi ngồi trên ghế chơi game ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đó.

Phó Ứng Ngôn nhẹ nhàng liếc tôi một cái, rồi tiếp tục phân tích về trận đấu đang phát lại trên màn hình lớn.

Tôi tắt bộ đàm, hoàn toàn không hiểu cậu ấy muốn làm gì.

Thực ra, ban đầu danh tiếng của tôi không tệ như vậy.

Cho đến một ngày, paparazzi chụp trộm được tôi và Phó Ứng Ngôn.

Phó Ứng Ngôn chặn tôi lại ở góc phim trường, nửa người che lấy tôi, ngón tay vuốt ve khóe miệng tôi một cách mờ ám.

Còn tôi, son môi lem luốc, mắt rơm rớm lệ.

Việc dính líu đến tin đồn tình ái với một minh tinh lớn như Phó Ứng Ngôn không phải là chuyện tốt.

Đúng lúc đó, tiểu hoa đán đang nổi Doãn Trích Tinh lại xào CP với Phó Ứng Ngôn trong một chương trình.

Fan CP của Doãn Trích Tinh và Phó Ứng Ngôn bùng nổ.

Họ không chỉ vào trang cá nhân của tôi để chửi bới, mắng tôi là kẻ thứ ba, mà còn đào bới đủ thứ phốt về tôi, thậm chí còn pts di ảnh của tôi.

Những tin đồn nhảm nhí kia, chẳng qua là trước đây tôi niềng răng, giờ lại bị đồn thành tin vịtnhư phẫu thuật thẩm mỹ.

Nhưng mà, trong giới giải trí, không được biết đến chính là cái tội.

Tất nhiên, cũng chẳng ai biết, hôm đó ở phim trường, thực ra là Phó Ứng Ngôn tỏ tình với tôi.

Nói xong xuôi, cậu ấy thậm chí còn hôn tôi một cái.

Tôi cảnh cáo Phó Ứng Ngôn đừng có dây dưa, bây giờ là thời kỳ sự nghiệp của tôi đang lên, không có thời gian yêu đương.

Ai ngờ, Phó Ứng Ngôn lại nói ra những lời còn vô lý hơn.

“Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, để em có danh có phận.”

“Lâm Ấu Kinh, yêu anh đi. Với lượng người theo dõi của anh, sẽ luôn có người mời em đóng phim.”

Câu nói này chẳng khác nào phủ nhận nỗ lực của tôi.

Lúc đó tôi tức đến phát khóc, tát thẳng vào mặt Phó Ứng Ngôn một cái.

4

Kết quả đã có.

Team chúng tôi xếp hạng nhất về điểm tương tác livestream thú vị.

Trong đó cũng không thể thiếu công lao của Phó Ứng Ngôn.

Cậu ấy đã bỏ phiếu quyết định cho chúng tôi.

Bão bình luận:

Cư dân mạng 1: [Chuyện gì thế? Phó Ứng Ngôn không những không tránh né Lâm Ấu Kinh, còn bỏ phiếu cho nhóm của cô ta?]

Cư dân mạng 2: [Doãn Trích Tinh, chị có xem không? Chồng chị bỏ phiếu cho tiểu tam rồi!]

Cư dân mạng 3: [Cho thêm nhiều cảnh chiến loạn thế này nữa đi, tôi thích lắm!]

...

Nhóm chúng tôi đã giành chiến thắng, nhưng tôi chẳng vui nổi.

Tôi đoán, vì hành động chủ động tiếp cận của Phó Ứng Ngôn như vậy, có khi tôi lại bị mắng thậm tệ hơn.

Buổi livestream thú vị kết thúc, tôi lạnh mặt xuống sân.

Không ngờ, vừa đến hậu trường, Phó Ứng Ngôn đã kéo tay tôi.

Tôi lập tức véo mạnh trả lại.

Phó Ứng Ngôn đau đớn buông tay, tôi nhân cơ hội né tránh, cách cậu ấy mười mét.

“Phó Ứng Ngôn, chúng ta nói chuyện thôi.”

“Cậu tránh xa tôi ra.”

Tôi cúi đầu, sợ bị máy quay xung quanh quay trúng.

Cậu ấy như nhìn thấu nỗi lo của tôi, đẩy cửa thoát hiểm, kéo tôi vào trong.