Chương 12 - Bé Ngoan, Anh Vẫn Chưa Hôn Đủ

[FULL] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kim Chủ Tìm Đến Tận Nơi Rồi

Tác giả: Kiên cường ngọt ngào

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Tôi là nữ minh tinh độc ác bị toàn giới giải trí chửi bới, sau khi gặp tai nạn xe hơi thì mất trí nhớ, cư dân mạng vỗ tay hả hê.

Sau khi tham gia chương trình tạp kỹ tẩy trắng, toàn mạng xem livestream màn hình điện thoại của tôi, người có tên “kim chủ” gửi tin nhắn đến:

[Tôi nhắn mười tin thì em mới trả lời một tin? Sau này tôi hôn em mười cái, em không được né một cái nào.]

Mặc dù không nhớ người đó là ai, tôi vẫn thẳng thừng nói móc lại:

[Hay có khi nào, anh căn bản không hôn nổi tôi không?]

Sau đó, “kim chủ” lộ diện, toàn mạng chấn động.

Hotsearch trực tiếp tê liệt…

# Nữ minh tinh bị ghét nhất giới giải trí hóa ra có kim chủ là tổng tài Thần Tây Thẩm Trạc Trì #

# Hôm nay Tiểu Thẩm tổng đã hôn được Doãn Trích Tinh chưa #

1

Con đường làng gồ ghề không bằng phẳng, mà những người trên xe đã ngủ say.

[Tiểu hoa đỉnh lưu Doãn Trích Tinh diễn xuất thần sầu đạt giải thưởng lớn, tương lai vô cùng hứa hẹn!]

Tôi thầm đọc tin tức về mình.

Rõ ràng là bài đăng trên Weibo khen ngợi nhan sắc và diễn xuất thần sầu của tôi, ảnh minh họa cũng là ảnh tôi lấn át các nữ minh tinh khác, nhưng bên dưới lại toàn là bình luận chỉ trích.

[Doãn Trích Tinh? Diễn xuất và nhân cách trái ngược nhau, đừng có đẩy bài nữa, xui xẻo lắm.]

[Người này và ảnh đế Phó Ứng Ngôn xào CP, kết quả vài ngày sau Phó Ứng Ngôn công khai người yêu, bị vả mặt bốp bốp luôn.]

[Chèn ép người mới, cướp tài nguyên, tránh xa thì hơn…]

Cuộn xuống cuối phần bình luận, toàn là những lời chửi bới.

Sau khi mất trí nhớ, tôi chỉ nhớ mơ hồ mình là diễn viên.

Ban đầu tôi muốn tìm hiểu xem mình là người như thế nào thông qua tin trên mạng, nhưng chưa kịp thì đã bị đẩy lên chương trình tạp kỹ xóa đói giảm nghèo này.

Lời của quản lý vẫn văng vẳng bên tai:

“Mất trí nhớ không thành vấn đề, đừng làm chậm trễ công việc là được.”

“Em phải nhớ, cho em lên chương trình này là để tẩy trắng, dù có phải giả vờ thì cũng phải giả vờ cho chị!”

Về sau tôi mới biết chương trình này vô liêm sỉ đến mức nào.

Đầu tiên, họ khởi xướng cuộc bình chọn công khai trên mạng, sau đó để cư dân mạng của các nền tảng bình chọn ra năm minh tinh bị ghét nhất.

Năm người nhận được số phiếu cao nhất sẽ tham gia chương trình tạp kỹ xóa đói giảm nghèo "Đại Mỹ Hòa Hương."

Sau khi danh sách cuối cùng được công bố, nhiều cư dân mạng còn gọi thẳng là “chương trình địa ngục”.

Bởi vì, năm vị khách mời này, mỗi người đều có chiêu chơi bẩn đặc biệt.

Trận chiến ngôn luận như dự đoán hình như sắp diễn ra.

Ai mà ngờ, những cảnh tượng hỗn loạn mà cư dân mạng dự đoán lại không hề xảy ra.

Từ lúc lên xe đến giờ, tất cả minh tinh tham gia chương trình tạp kỹ đều khác hẳn với ngày thường.

La Thuần Nghi, người bị toàn mạng chê bai là “công chúa bệnh” lại khỏe như lực sĩ, chưa kịp lên đường đã bê hết hành lý của mọi người lên xe.

Cư dân mạng há hốc mồm.

Tình tiết này... có vẻ không giống với tưởng tượng nhỉ?

Thậm chí ngay cả chuyện nhỏ như ai ngồi ghế phụ, các khách mời cũng phải tranh cãi trước ống quay mất nửa tiếng đồng hồ.

“Đạo diễn Tưởng, anh ngồi đi, anh ngồi đi.”

Tôi liếc nhìn Tưởng Kiệt.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta nổi tiếng vì quấy rối diễn viên nữ nên mới bị bình chọn.

Tôi đẩy đẩy kính râm trên mặt.

Sau đó, dưới sự nhường nhịn của mọi người, tôi kéo cửa xe, ngồi phịch xuống.

Cả trường quay bỗng chốc im phăng phắc.

Tôi ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

“Doãn Trích Tinh, cô...”

Có vẻ như có người đang chất vấn tôi.

Tôi đóng sầm cửa xe, giọng lạnh lùng, xen lẫn chút không kiên nhẫn.

“Kế hoạch ban đầu là mười một giờ đến Hòa Hương nhưng bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi, chúng ta vẫn chưa lên đường.”

“Ai ngồi ghế phụ lái quan trọng lắm sao?”

“Tôi nghĩ là dù có ngồi tên lửa thì cũng nên lên đường rồi chứ?”

Tưởng Kiệt mất tự nhiên nhìn về phía máy quay đang chớp đèn đỏ, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối.

2

Hòa Hương có phong cảnh đẹp, dân ở đây chất phác nhưng vì giao thông bất tiện nên kinh tế vẫn khó phát triển.

Không biết ê-kíp chương trình tìm đâu ra cái nơi hẻo lánh này nữa.

Sau khi đến nơi, chúng tôi được phân về nhà của những dân làng khác nhau.

Đến giờ ăn trưa.

Tôi ngồi ở bàn ăn, đợi mãi mà không thấy ai.