Chương 7 - Bé Gái Mưu Kế Bảo Vệ Bố

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tô Mộng tốt bụng đưa tiền cho cô dưỡng thai, mà cô còn dám quay lại cắn ngược một phát? Tôi thật sự quá thất vọng!”

Thấy tình hình thuận lợi, tôi liền nhéo mẹ tôi một cái thật mạnh.

Mẹ tôi đau đến mức bật khóc ngay tại chỗ.

Nhìn vợ mình ấm ức đến vậy, bố tôi càng khó chịu:

“Tô Mộng từng là hoa khôi trường, là vợ chính thức danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố. Cô ấy xứng đáng với túi vài chục triệu, đồng hồ mấy trăm triệu!”

“Còn cô, nhìn lại xuất thân và đức hạnh của mình đi. Mặc đồ hiệu vào người, cô chỉ khiến tôi thêm xấu hổ mà thôi!”

Mẹ tôi chẳng biết nói gì, chỉ ôm mặt khóc nức nở.

Tôi nhân cơ hội xen vào:

“Bố đừng trách dì Lâm Kiều nữa, nhỡ đâu ảnh hưởng đến em bé trong bụng thì không hay ạ.”

Lâm Kiều giận đến mức muốn nổ tung, nhưng không dám cãi bố tôi.

Cô ta tức quá mất khôn, giơ tay định tát tôi:

“Đồ trà xanh giả tạo, mày còn giả vờ cái gì?!”

Nhưng cái tát chưa kịp rơi xuống…

Bố tôi đã kịp tóm chặt lấy cổ tay cô ta, giọng giận dữ:

“Ai cho cô đụng vào con gái tôi? Mau đem hết đống đồ này đi trả, rồi biến khỏi mắt tôi!”

“Cô liệu hồn mà ngoan ngoãn. Tôi tạm thời không muốn nhìn thấy cô thêm lần nào nữa.”

Lâm Kiều còn muốn gân cổ cãi lý, nhưng bố tôi đã lạnh mặt, rút thẻ đen ra khỏi tay cô ta, đút lại cho mẹ tôi không chút do dự.

Trước khi rời đi, ánh mắt của Lâm Kiều như muốn xé xác mẹ con tôi tại chỗ.

Nhưng tôi chẳng hề sợ cô ta.

Về đến nhà, tôi hăng say kể lại chuyện cho bà nội nghe, còn không quên thêm mắm dặm muối:

“Bà ơi, trông dì Lâm Kiều thì có vẻ giản dị tiết kiệm đấy, chứ thật ra tiêu tiền như nước. Nhỡ sau này dì ấy tiêu hết sạch tiền của bố thì sao ạ…”

Bà nội nghe xong đập đùi đôm đốp, rầu rĩ không thôi.

Bà nói, nếu không phải vì cái thai trong bụng Lâm Kiều, thì cô ta không xứng bước chân vào cửa nhà họ Cố.

Ít ra Hồng Thế Hiền với Ải Lệ còn có giai đoạn trăng mật.

Còn Lâm Kiều? Chưa sống nổi nửa ngày yên thân trong nhà hào môn đã bị ghét đến tận xương.

Mà giờ khi bố tôi đã hoàn toàn thất vọng về cô ta…

Bước tiếp theo, chính là khiến bố tôi không còn chút lưu luyến nào với đứa con trong bụng Lâm Kiều.

Trong phim, Lâm Phẩm Như phải chết một lần mới có được chỗ dựa.

Nhưng mẹ tôi thì không đi theo vết xe đổ đó — bên cạnh bà có tôi, và cả gia đình ngoại mạnh mẽ phía sau.

Tôi lập tức kể hết mọi chuyện Lâm Kiều đã làm cho bà ngoại nghe.

Hôm sau, bà ngoại khí thế ngút trời lao thẳng đến công ty:

“Tôi tới tìm tiểu tam, tình nhân của Cố Hoài Viễn là con nào? Kêu nó ra đây ngay cho tôi!”

Tiếng hét đầy nội lực lập tức khiến cả trăm người tụ tập hóng chuyện.

Lễ tân luống cuống xua tay:

“Dì… dì đang nói gì vậy ạ? Tiểu tam nào… cháu không biết đâu…”

Bà ngoại tôi vốn không mê “Sự cám dỗ trở về”, mà lại cực kỳ nghiền phim “Nửa đời trước của tôi”.

Vì thế, bà lập tức tái hiện một phân cảnh kinh điển:

“Không biết? Vậy chắc chắn là cô rồi! Ra đây cho tôi!”

Bà bật cười lạnh, túm chặt tay cô lễ tân.

Lễ tân hoảng hồn, liên tục phân trần:

“Không phải cháu, cháu thề không phải cháu…”

“Không phải cô, vậy là ai?”

“Mọi người nói… là Lâm Kiều…”

Nghe xong, bà ngoại lập tức vung tay xông vào bên trong:

“Lâm Kiều đúng không? Được! Lâm Kiều ở đâu, tự giác bước ra đây cho tôi!”

Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán. Có người không chịu nổi bầu không khí, định ra tay giúp Lâm Kiều:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)