Chương 4 - Bảy Ngày Để Ra Đi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đám bạn của Hạ Thiếu Đình vốn thích chuyện thị phi, lập tức kéo thêm một chiếc ghế—mà ghế đó lại đối diện ngay Đường Cẩm Du.

Vừa ngồi xuống, Trương Chỉ Huyên đã rút ra một điếu thuốc lá nữ, cố tình nhìn sang Đường Cẩm Du:

“Thèm thuốc quá, hút một điếu chắc chị không phiền chứ?”

Không đợi Đường Cẩm Du đáp, cô ta đã bật lửa châm thuốc, rít một hơi rồi phả thẳng một vòng khói về phía cô.

Rõ ràng là khiêu khích.

Làm sao Đường Cẩm Du không nhận ra, đối phương đang cố ý công khai thách thức?

Ngay lúc cô sắp bùng nổ, Hạ Thiếu Đình liền kéo tay cô lại.

“Cẩm Du, Chỉ Huyên không cố ý đâu, đừng giận!”

“Cách đây mấy tháng, Chỉ Huyên vô tình mang thai, bị gã đàn ông cặn bã kia bỏ rơi, nên mới bất đắc dĩ về nước. Em hiểu và thông cảm cho cô ấy một chút…”

Không cố ý? Còn kêu em đừng giận?

Người ta rõ ràng biết rõ quan hệ giữa hai người, vậy mà vẫn dám ngang nhiên xuất hiện, lại còn được chính anh bênh vực trước mặt bao người?

Trong tim Đường Cẩm Du như nghẹn lại. Trước đây sao cô không nhìn ra Hạ Thiếu Đình lại thánh mẫu đến thế?

Đừng quên, cô cũng đang mang thai, mà còn là con gái của anh đấy!

“Thiếu Đình, cô vợ nhỏ của anh xem ra hơi dễ xúc động ha. Thôi được rồi, tôi không hút nữa là được chứ gì?”

Trương Chỉ Huyên dường như sợ Hạ Thiếu Đình giận, dập thuốc đi rồi dịu dàng nói:

“Tôi và Thiếu Đình là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Tối nay đến đây chỉ để dự đêm độc thân của anh ấy, chị đừng hiểu lầm.”

“Yên tâm, tôi không nhỏ nhen đến vậy.”

Đường Cẩm Du cố nén lại cơn giận đang dâng lên trong lòng. Dù sao thì Hạ Thiếu Đình cũng đã qua lại” với cô ta rồi, cô còn gì để hiểu lầm nữa?

Hạ Thiếu Đình chưa từng nghĩ sẽ xảy ra tình huống khó xử như hiện tại Đứng giữa hai người phụ nữ, anh hoàn toàn luống cuống.

“Chơi vui nhé, tôi mệt rồi, xin phép về trước.” – Đường Cẩm Du không còn tâm trạng để chơi trò diễn kịch này.

“Chị đừng đi vội!”

Trương Chỉ Huyên đứng bật dậy kéo tay cô lại, rồi cười đầy ẩn ý:

“Đêm độc thân của Thiếu Đình mới chỉ bắt đầu thôi mà, chị đi bây giờ thì còn gì vui nữa? Hay là vầy, mình chơi trò ‘Thật hay Thách’ đi!”

Cả đám bạn xung quanh lập tức hò hét hưởng ứng, Đường Cẩm Du bị lôi kéo ngồi lại.

Ngay vòng đầu tiên, “vô tình” người trúng là Trương Chỉ Huyên.

“Chỉ Huyên, chọn ‘Thật’ hay ‘Thách’ nào?”

“Vậy… chọn ‘Thật’ đi!”

Trương Chỉ Huyên liếc Hạ Thiếu Đình một cái đầy ẩn ý.

Nhìn ánh mắt đó, có người liền hùa theo:

“Vậy nói đi, chuyện điên rồ nhất cô từng làm là gì?”

“Chuyện ngoài trời!” – Cô ta đáp dứt khoát.

“Và còn là tối nay đó nha!”

Cô ta cố ý liếc sang Đường Cẩm Du, gương mặt ngập tràn đắc ý và khiêu khích.

“Chuyện ngoài trời? Wow!”

Tất cả mọi người trong phòng đều biết rõ mối quan hệ mập mờ giữa Hạ Thiếu Đình và Trương Chỉ Huyên, ai nấy đều đưa mắt nhìn hai người đầy hàm ý…

“Đủ rồi! Vào vòng tiếp theo đi!”

Hạ Thiếu Đình sợ bị bại lộ, mặt cứng đờ, lớn tiếng quát ngắt lời.

Đường Cẩm Du thì lạnh lùng cười trong lòng. Nếu cô không biết chuyện gì, hẳn đã bị đám người này dắt mũi xoay vòng như một trò hề rồi. Đáng tiếc, cô đã sớm nhận ra vấn đề từ trước.

Vòng hai bắt đầu, lần này người được chọn lại chính là cô.

“Chị Cẩm Du may mắn ghê, không biết chị chọn ‘Thật lòng’ hay ‘Thách thức’ đây?” – Trương Chỉ Huyên hỏi với giọng đầy khiêu khích.

Đường Cẩm Du không muốn tốn thời gian:

“Thật lòng.”

“Thật lòng à?”

Câu trả lời vừa dứt, cả căn phòng lập tức ồ lên, ai cũng hí hửng chờ một màn kịch hay.

“Được! Vậy để em hỏi nhé, nếu—em chỉ nói là nếu thôi—nếu như Thiếu Đình lỡ có người khác bên ngoài, phản bội chị, thì chị có để tâm không?”

“Ồ hô~!”

Câu hỏi “căng não” vừa được nêu ra, cả đám người liền hào hứng, hóng hớt như đang chờ xem một vụ scandal nóng hổi.

Còn Hạ Thiếu Đình thì tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, không biết cô sẽ trả lời thế nào.

“Không để tâm.”

Không ai ngờ rằng, Đường Cẩm Du lại trả lời thẳng thừng và dứt khoát đến vậy.

Trong lòng cô cay đắng—đúng, không để tâm nữa.

Bởi vì ngay giây phút Hạ Thiếu Đình phản bội cô, trái tim này… đã chết rồi.

Vài ngày nữa, khi cô rời khỏi Kinh Hải, mọi thứ thuộc về Hạ Thiếu Đình cũng chẳng còn liên quan đến cô nữa.

“Bảo bối… em nói gì vậy?”

Hạ Thiếu Đình không thể tin nổi vào tai mình, mặt anh tái đi, tim nhói như dao cắt, hơi thở hỗn loạn.

“Thiếu Đình à, chị dâu đang đùa anh đó! Hai người sắp cưới rồi, sao mà không quan tâm được chứ?”

“Đúng vậy, chỉ là trò chơi thôi mà, nghiêm túc làm gì?”

Đối mặt với sự đau lòng của Hạ Thiếu Đình, Đường Cẩm Du thản nhiên đứng dậy kiếm cớ rời đi:

“Họ nói đúng, chỉ là một trò chơi thôi, ai lại coi thật. Em bé đạp nhiều quá, em về trước.”

Đồng thời, cô cũng tự nhủ lòng—cuộc gặp gỡ giữa cô và Hạ Thiếu Đình, từ đầu đến cuối… chỉ là một ván cờ. Khi rút quân, đừng có mềm lòng.

“Chị Cẩm Du định đi thật sao? Tiếc quá nhỉ! Em tiễn chị nhé!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)