Chương 8 - Bảy Năm Theo Đuổi Chú Nhỏ
Lúc này, Ôn Tư Cảnh đang ngồi một mình trong văn phòng, lặng lẽ nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt anh đầy tuyệt vọng và không nỡ rời xa.
Trước cổng biệt thự nhà họ Ôn, tôi do dự rất lâu mới dám ấn chuông.
Cảnh vệ mở cửa với vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Tiểu thư, cô về rồi!”
Tôi gượng cười: “Tôi đến thăm ông nội Ôn.”
Tim đập dồn dập, tôi một lần nữa bước vào nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Trong phòng khách, ông nội Ôn kích động đứng bật dậy.
“Diệp Kiều, cuối cùng cháu cũng trở về rồi!”
Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông.
“Ông nội Ôn, cháu nghe nói sức khỏe ông không tốt…”
Ông xua tay: “Không sao không sao, bệnh cũ thôi.”
Ông chăm chú nhìn tôi: “Cháu gầy đi rồi.”
“Cháu vẫn ổn mà, ông đừng lo.”
Đúng lúc đó, trên lầu vang lên tiếng bước chân.
Tim tôi chợt đập mạnh – là anh ấy sao?
Ôn Tư Cảnh bước xuống cầu thang, khi nhìn thấy tôi thì sững người.
“Diệp… Diệp Kiều?” – Giọng anh run run.
Tôi xoay người lại, lễ phép gật đầu.
“Chú nhỏ, lâu rồi không gặp.”
Cố gắng đè nén rung động trong lòng, tôi giữ cho nét mặt bình tĩnh.
Ôn Tư Cảnh định tiến lại gần, nhưng bị ánh mắt tôi ngăn lại.
Tôi biết, ánh mắt mình lúc này chỉ còn sự xa cách.
“Em… em về lúc nào vậy?”
“Vừa đến.” – Tôi đáp. “Em đến thăm ông nội Ôn.”
Ông cụ liếc nhìn hai chúng tôi, bỗng đứng dậy.
“Ôi, ta vào thư phòng lấy chút đồ, hai đứa cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, không đợi chúng tôi phản ứng, ông đã rời khỏi phòng.
Trong phòng khách chỉ còn tôi và Ôn Tư Cảnh.
Không khí như đông cứng lại.
“Dạo này em… ổn chứ?” – Ôn Tư Cảnh phá vỡ sự im lặng.
Tôi gật đầu: “Khá tốt. Cảm ơn vì đã quan tâm.”
Tôi nhận ra sắc mặt anh thoáng thay đổi, nhưng anh nhanh chóng che giấu.
“Vậy thì tốt.” – Anh gượng cười. “Bên nước ngoài… em đã quen chưa?”
Tôi nhàn nhạt nói: “Đã quen rồi, cuộc sống cũng bận rộn.”
Ôn Tư Cảnh cười nói: “Vậy thì tốt, anh… anh mừng cho em.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em nên đi rồi.”
“Đi nhanh vậy sao?” – Ôn Tư Cảnh luống cuống. “Lần này không về nhà ở à?”
Tôi lắc đầu: “Không, em vẫn sẽ ở căn nhà cũ của Cảnh Thâm.”
Vừa xoay người định đi, sau lưng tôi vang lên tiếng gọi của Ôn Tư Cảnh.
“Diệp Kiều…”
Tôi dừng lại, nhưng không quay đầu.
Tôi hít sâu một hơi: “Giữ gìn sức khỏe, chú nhỏ.”
Nói rồi, tôi nhanh chóng rời đi, không hề quay lại.
Bước ra khỏi biệt thự, tôi dựa vào xe.
Tôi đã thấy sự tiều tụy của Ôn Tư Cảnh, nhưng không thể nói gì.
“Tạm biệt nhé, chú nhỏ.”
Cuối cùng, tôi vẫn lái xe rời đi.
Chương 11
Thật ra, Ôn Tư Cảnh vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn y khoa nửa năm trước.
Hôm nay, trợ lý cuối cùng cũng mang tin tức đến.
Trong văn phòng, sắc mặt trợ lý đầy căng thẳng.
“Đoạn băng ghi hình hồi đó…” – Trợ lý do dự một chút – “Là do cô Triệu tự tay hủy đi.”
Ôn Tư Cảnh lập tức đứng bật dậy, sắc mặt u ám.
“Cậu chắc chắn chứ?”
Trợ lý gật đầu, đưa lên một tập tài liệu.
Ôn Tư Cảnh lướt nhanh qua ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Gọi cô ta đến.” – Anh lạnh lùng nói.
Nửa tiếng sau, Triệu Sơ Di giẫm giày cao gót vui vẻ bước vào văn phòng.
“A Cảnh, anh tìm em…”
Lời chưa dứt, Ôn Tư Cảnh đã ném tập tài liệu xuống trước mặt cô ta.
“Giải thích đi.”
Sắc mặt Triệu Sơ Di tái mét.
“Chuyện này…”
“Tại sao cô lại làm vậy?” – Ôn Tư Cảnh nhìn cô ta chằm chằm.
Triệu Sơ Di đột ngột quỳ xuống.
“A Cảnh, em xin lỗi, em… em chỉ là sợ hãi…”
“Ghen tuông?” – Ánh mắt Ôn Tư Cảnh đầy lửa giận – “Chỉ vì ghen tuông mà phá hủy giấc mơ của một người sao? Cô có biết Diệp Kiều vốn dĩ có thể trở thành một bác sĩ ưu tú trong nước không?”
“Nhưng em… em làm vậy vì yêu anh mà!” – Triệu Sơ Di gào khóc.
“Con bé Diệp Kiều đó căn bản không xứng với anh, còn sẽ làm hủy hoại danh tiếng của anh!”
Trong mắt Ôn Tư Cảnh lóe lên sát ý.
“Cô không có tư cách phán xét cô ấy!”
“A Cảnh, xin anh tha cho em…” – Triệu Sơ Di túm lấy ống quần anh.
Ôn Tư Cảnh chán ghét lùi lại.
“Từ hôm nay, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”
“Cái gì? A Cảnh, anh không thể đối xử với em như vậy!”
“Tôi không thể sao?” – Ôn Tư Cảnh cười lạnh – “Cô cứ chờ mà xem.”
Anh nhấc điện thoại lên.