Chương 2 - Bảy Năm Hôn Nhân Giả
Bảy năm trước, Kỳ Nghiêm cầm một bản giấy đăng ký kết hôn giả để tổ chức hôn lễ với tôi.
Bảy năm trước, không biết bằng cách nào, anh ta nhét vào sổ hộ khẩu của tôi một trang thông tin giả mạo.
Bảy năm.
Tôi đã sống trong một lời nói dối được sắp đặt kỹ lưỡng suốt bảy năm trời.
Cuộc hôn nhân mà tôi luôn tin là hạnh phúc — hóa ra chỉ là vở diễn một mình anh ta dựng lên.
Còn tôi, “vợ của anh ta” mà tôi vẫn tưởng là danh chính ngôn thuận, thực chất chỉ là một người đàn bà bị che mắt, sống trong bóng tối — một người thứ ba không hề hay biết.
Thật nực cười.
Tôi nhớ đến những buổi chiều chúng tôi cùng dạo bước bên bờ biển ở Thanh Đảo, anh từng nói muốn cùng tôi đi qua bốn mùa nơi đây.
Tôi nhớ khi chúng tôi cùng sống trong căn phòng trọ chật hẹp, anh từng nói đợi công ty phát triển, sẽ mua cho tôi một căn nhà nhìn ra biển.
Tôi nhớ tôi đã từ bỏ công việc ổn định ở quê, rời xa bố mẹ, một mình đến sống ở thành phố xa lạ này vì anh.
Tôi nhớ mình đã đem hết số tiền tiết kiệm dành dụm, thậm chí thuyết phục cả bố mẹ góp vốn, giúp anh lập nên công ty hiện tại.
Tôi từng nghĩ… chúng tôi là bạn đồng hành, là nơi nương tựa duy nhất của nhau.
Thì ra, tất cả đều là giả.
Những lời thề non hẹn biển, những dịu dàng ngọt ngào, đằng sau chúng… luôn có bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ tên là Sầm Úy — mới là vợ hợp pháp của anh ta.
Một cơn buồn nôn và nhục nhã trào lên từ dạ dày, dâng thẳng đến cổ họng.
Tôi lao ra khỏi cổng Cục Dân chính, vịn vào thùng rác ven đường, nôn đến trời đất quay cuồng.
Tôi không ăn gì, thứ nôn ra chỉ toàn nước chua và dịch mật.
Vị đắng chát lan từ cổ họng thấm sâu vào tận tim.
Tôi móc điện thoại ra, run rẩy bấm số của Kỳ Nghiêm.
Tôi muốn hỏi anh ta.
Tôi muốn tận miệng hỏi anh ta, tại sao.
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Chuông đổ rất lâu.
Ngay lúc tôi nghĩ anh sẽ không nghe máy, giọng nói quen thuộc của anh lại vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tĩnh Tĩnh, làm xong rồi à?”
Giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi, còn mang theo chút ý cười.
Nhưng giờ phút này, nghe trong tai tôi… chẳng khác nào tiếng thì thầm của ác quỷ, khiến tôi nổi da gà.
Tôi cắn chặt môi đến mức nếm thấy vị máu tanh.
Tôi phải dồn hết sức lực để giữ cho giọng mình không run rẩy quá rõ.
“Kỳ Nghiêm.”
“Anh đang ở đâu?”
“Tôi muốn gặp
2
Kỳ Nghiêm ngập ngừng vài giây ở đầu dây bên kia.
Có vẻ anh ta đã nhận ra sự bất thường trong giọng tôi.
“Tĩnh Tĩnh, sao vậy em? Có chuyện gì à?”
Sự quan tâm của anh ta nghe thật giả tạo và chối tai.
Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh trang hộ khẩu trắng trơn trong Cục Dân chính, cùng hai chữ Sầm Úy hiện lên không ngừng trong đầu.
Tôi sợ nếu nghe thêm một câu giả vờ quan tâm nào từ anh ta, tôi sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
“Tôi đang ở dưới nhà mình.”
Tôi nói dối.
Tôi nào có về nhà. Tôi vẫn còn đứng bên lề đường trước cửa Cục Dân chính, như một kẻ thất hồn lạc vía.
Nhưng tôi phải lừa anh ta về.
Tôi muốn đối mặt, muốn xé toạc cái mặt nạ giả tạo của anh ta.
“Anh về ngay đi. Tôi có chuyện rất quan trọng cần hỏi.”
Giọng tôi lạnh như băng.
Kỳ Nghiêm im lặng vài giây, sau đó nói:
“Được. Anh xử lý xong việc sẽ về ngay. Em đợi anh nhé.”
“Tôi sẽ đợi.”
Tôi cúp máy, vẫy một chiếc taxi.
“Chú ơi, đến Khu nhà ở Ngân Hải Đại Thế Giới.”
Đó là khu chung cư chúng tôi đang sống — một khu cao cấp có thể nhìn ra biển.
Là căn nhà mà anh ta mua tặng tôi hai năm trước.
Anh nói, đó là để thực hiện lời hứa năm xưa.
Giờ nghĩ lại… thật chua chát.
Có khi, đến cả số tiền mua căn nhà này, cũng là anh ta lấy từ người phụ nữ tên Sầm Úy kia.
Chiếc xe chạy băng qua những con phố trong thành phố, khung cảnh ngoài cửa sổ trôi vụt qua.
Thanh Đảo với mái ngói đỏ, cây xanh mướt, biển xanh trời biếc — từng là những hình ảnh tôi yêu thích nhất.
Nhưng bây giờ, tất cả đều trở nên xám xịt trong mắt tôi.
Đầu óc tôi vừa rối bời, vừa tỉnh táo lạ thường.
Rối — là bởi bảy năm tình cảm, bảy năm ký ức, như một cuộn len bị mèo cào nát, rối tung không thể gỡ.
Tỉnh — là bởi tôi biết rất rõ mình cần làm gì tiếp theo.
Tôi cần một lời giải thích.
Tôi cần một câu trả lời.
Một sự thật tàn nhẫn, đẫm máu.
Tôi trở về nhà, dùng chìa khóa mở cửa.
Mọi thứ trong căn nhà đều y nguyên như lúc tôi rời đi vào buổi sáng.
Ngay chỗ cửa ra vào, đôi dép lê của Kỳ Nghiêm vẫn còn đặt đó.
Trên ghế sofa trong phòng khách, chiếc chăn mà anh dùng tối qua khi xem tivi vẫn còn vắt ở đó.
Giá hoa ngoài ban công, mấy chậu sen đá tôi trồng phát triển rất tốt.
Khắp nơi đều là dấu vết của cuộc sống chung, một sự ấm áp đến mức giống như trò đùa tàn nhẫn.
Tôi bước vào phòng ngủ của chúng tôi, mở tủ quần áo.
Bên trái là đồ của tôi, bên phải là của anh.
Vest, sơ mi, đồ mặc ở nhà — tất cả được là phẳng phiu, treo gọn gàng.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào những tấm vải quen thuộc.
Tôi đã từng tự tay giặt chúng, ủi từng chiếc áo sơ mi cho anh.
Tôi đã từng cẩn thận gói ghém hành lý cho anh mỗi khi anh đi công tác.
Tôi đã từng để lại một ngọn đèn khi anh về khuya, hâm nóng một bát canh chờ anh.
Tôi đã sống trọn vẹn trong vai một người vợ dịu dàng, tận tâm, không giữ lại điều gì cho bản thân.
Nhưng tôi không hề biết — hóa ra mình chỉ là một kẻ chiếm chỗ của người khác.
Tôi đến bên tủ đầu giường, mở ngăn kéo thuộc về anh.
Bên trong là đồng hồ đeo tay, khuy măng sét, và vài món đồ linh tinh.
Ở sâu bên trong, tay tôi chạm vào một vật gì đó cứng cáp.
Tôi lôi ra — một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
Tôi nhận ra ngay chiếc hộp này.