Chương 10 - Bảy Năm Đợi Chờ Vô Nghĩa
Cô ấy lại sắp khóc.
Ta vội đưa tay sờ vào chỗ vừa gõ, cũng không dám giả vờ bình tĩnh nữa.
"Chiếc sáo xương này được làm bằng xương đại bàng, đại bàng có thể bay cao, đó là một hình ảnh rất đẹp. Ta hy vọng ngươi sau này có thể có nơi để đi, có một khoảng trời của riêng mình."
Lời này là nói cho cô ấy nghe, cũng là nói cho chính ta nghe.
2
Khi đến tuổi trưởng thành, hôn sự của ta được bàn tính.
Phụ vương muốn ta kết hôn với Phương Ngọc, nhưng mẫu phi lại không cho phép ta cưới Phương Ngọc.
Lần trước hai người họ còn cãi nhau kịch liệt là vì tranh cãi về việc có nên tới dự tang lễ của mẫu thân Phương Ngọc hay không.
Cảnh tượng Phương Ngọc quỳ trên tuyết cầu xin ta cho thuốc cứu mạng, muốn quên cũng không được.
Khiếp nhược, hèn mọn.
Mẫu phi nói với ta rằng đó là thủ đoạn của Phương Ngọc muốn khiến ta thương cảm, bởi vì khả năng quỳ gối của cô ấy thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Lời này hoàn toàn có lý.
Trước đây Phương Ngọc cũng vậy, thường xuyên vô tình để lộ vết thương, thu hút sự chú ý của ta.
Cô ấy nói vết thương là do phụ thân cô ấy gây ra.
Thật nực cười.
Phương thượng thư là người như thế nào, từ miệng con gái lại nói ông ta như một kẻ điên.
Nhưng ta không ngờ đến, chỉ một ngày sau khi cô ấy đến xin thuốc, Thượng Thư phủ đã tổ chức tang sự.
Mẫu thân của Phương Ngọc và muội muội chưa chào đời của cô ấy đều đã chết.
Áy náy, tội lỗi.
Nhưng tất cả hối hận cùng tự trách đều biến thành chán ghét sau khi nghe được câu nói "Ta không buồn" của Phương Ngọc.
Ta không biết vì sao lại chán ghét.
Có phụ mẫu không thương con cái thì cũng có con cái không thương phụ mẫu, cô ấy không buồn, tại sao ta lại ghét bỏ cô ấy?
Nhưng ta vẫn ghét Phương Ngọc.
Sự chán ghét vô lý này đã trở thành nỗi ám ảnh.
Ta ghét cô ấy nói thích ta, ta ghét cô ấy nói muốn đối xử tốt với ta.
Một người vô tâm như vậy làm sao đối xử tốt với người khác được.
Một ngày nào đó khi ta xuống suối vàng, chắc cô ấy cũng sẽ nói một câu: "Ta không buồn".
Ta bắt đầu chế giễu cô ấy, chỉ trích cô ấy, hắt hủi cô ấy.
Ta cũng tự giễu cợt mình, tự buộc tội mình, tự phỉ nhổ mình.
Chắc ta mất trí rồi.
3
"Viễn An, con thực sự thích nữ nhi đó sao?"
Vào đêm trước khi phụ vương yêu cầu ta đem sính lễ qua Phương gia, mẫu phi nói trúng tim đen, vạch trần ngọn nguồn sự ghét bỏ của ta
Ta thích Phương Ngọc.
Hôm đó phụ thân cô ấy đích thân đưa cô ấy đến phủ, nói với ta rằng sau này ta với cô ấy sẽ là phu thê.
Là nhất kiến chung tình.