
Bảy Năm Chờ Đợi
VĂN ÁN
Khi đang bàn chuyện cưới xin, tôi phát hiện ra cuốn nhật ký mà Yến Cận Bắc viết năm 16 tuổi.
【Cô ấy béo như vậy, còn thích tôi, thật là ghê t,ởm.】
【Tôi đã có bạn gái, hy vọng cô ấy có thể từ bỏ, đừng nhìn tôi như thế nữa.】
Những dòng than phiền trong nhật ký dừng lại vào ngày 13 tháng 5.
Hôm đó, vì cứu anh ta, tôi đã đánh mất sự nghiệp vận động viên cử tạ của mình.
Tôi chợt nhớ lại, năm nhất đại học, anh ấy từng hỏi tôi:
“Muốn ở bên nhau không?”
Khi tôi đồng ý, ánh mắt anh ấy như trút được gánh nặng.
Tôi cứ tưởng chúng tôi là hai người yêu nhau.
Nhưng hóa ra…
Chỉ là anh ấy giằng co vài năm, rồi dứt khoát hy sinh để hoàn thành một lời báo ân.
Tôi bỗng cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hủy hôn ước, rời khỏi nhà họ Yến.
Vài tháng sau, vào một đêm muộn, anh ta lái xe đứng chờ dưới nhà tôi.
Nhìn người đàn ông bên cạnh tôi, đôi mắt anh ta đỏ hoe.
“Hắn ta là ai?”
“Bạn trai em à?”
Bình luận