Chương 4 - Bảy Năm Chờ Đợi
Trong đoạn camera giám sát, có thể thấy rất rõ—
Cố Tiểu lén dùng điện thoại của tôi đăng nhập tài khoản, gửi những lời cay độc trong nhóm lớp.
Cô ta cúi đầu, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý. Sau khi gửi xong, còn cẩn thận đặt lại điện thoại vào đúng vị trí trong cặp sách của tôi.
Còn lần thi đó.
Camera cho thấy, lúc tôi đi vệ sinh, Cố Tiểu lén lật xem bài thi của tôi, rồi cố tình “lỡ miệng” trước mặt giáo viên, nói rằng tối qua tôi học rất khuya, đoán trúng hết trọng điểm.
Điều khiến người ta lạnh tim nhất… là đoạn video trong cầu thang.
Trong đoạn video, tôi đeo cặp, đang chuẩn bị bước xuống cầu thang.
Cố Tiểu từ phía sau đi tới, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, rồi đột ngột đưa tay đẩy tôi một cái thật mạnh.
Tôi không kịp phản ứng, cả người lăn thẳng xuống cầu thang.
Còn cô ta thì lập tức chạy đến chỗ cầu thang, nước mắt tuôn ra ngay lập tức, vừa khóc vừa nói với thầy cô chạy tới:
“Thầy ơi, em thấy chị Niệm vừa đi vừa chơi điện thoại, em gọi chị cẩn thận nhưng chị không nghe…”
Trong video, diễn xuất của cô ta hoàn hảo đến mức ghê tởm.
“Không thể nào…”
Giọng Cố Tri Hàn run rẩy.
Trợ lý lại đưa ra một bản chẩn đoán của bác sĩ tâm lý.
“Cố tổng, đây là hồ sơ điều trị tâm lý của Cố Tiểu năm đó.”
“Cô ta bắt đầu khám định kỳ từ năm mười lăm tuổi.”
“Chẩn đoán của bác sĩ là: rối loạn nhân cách ranh giới, kèm theo ham muốn chiếm hữu và kiểm soát cực kỳ mạnh.”
“Trong ghi chú, bác sĩ viết: ‘Bệnh nhân có sự lệ thuộc với người anh trai vượt khỏi phạm vi tình cảm ruột thịt bình thường, biểu hiện sự chiếm hữu mãnh liệt. Cô ta coi chị gái là kẻ địch, nhiều lần trong buổi trị liệu đã bày tỏ mong muốn “loại bỏ vật cản”. Khuyến nghị điều trị toàn diện ngay lập tức, nếu không hậu quả sẽ không thể lường được.’”
Sắc mặt Cố Tri Hàn trắng bệch như giấy.
“Còn cái này nữa,” trợ lý đưa thêm một tài liệu khác,
“Đây là lời khai mới của những bạn học năm đó. Nhiều người đã ra nước ngoài, thoát khỏi tầm kiểm soát của Cố Tiểu, giờ mới dám nói thật.”
“Họ nói, năm đó Cố Tiểu đe dọa họ. Nếu không chịu làm chứng giả theo ý cô ta, cô ta sẽ dùng thế lực nhà họ Cố khiến cha mẹ họ mất việc. Đám trẻ sợ hãi, chỉ biết làm theo.”
“Vương Hiểu Văn nói, cô ấy tận mắt thấy Cố Tiểu hãm hại cô Cố, nhưng vì sợ hãi nên không dám lên tiếng. Nhiều năm nay cô ấy sống trong dằn vặt. Giờ đã định cư ở nước ngoài, cuối cùng mới dám đứng ra làm chứng.”
Anh chợt nhớ đến đêm hôm đó, bảy năm về trước.
Tôi quỳ gối trước mặt anh, vừa khóc vừa cầu xin anh tin tôi.
“Anh ơi, thật sự không phải em! Là Cố Tiểu! Chính cô ta hại em!”
Nhưng anh đã nói gì?
“Đủ rồi, Cố Niệm! Bằng chứng rành rành, em còn định chối tới bao giờ?!”
“Bao nhiêu người đều tận mắt chứng kiến, lẽ nào tất cả đều oan uổng cho em?”
“Em chính là vì ghen tị Tiểu Tiểu giỏi hơn mình, nên mới nhắm vào nó khắp nơi!”
“Anh đúng là nhìn nhầm em rồi!”
Ánh mắt tôi lúc đó, đến giờ anh vẫn nhớ rất rõ.
Đó là ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực.
Giống như một người đang chết đuối, cuối cùng vớ được cọng rơm cứu mạng — nhưng cọng rơm đó cũng đứt gãy.
“Anh… em thật sự không làm…” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nghẹn lại.
“Anh không muốn nghe em giải thích!” Anh gào lên. “Từ ngày mai, dọn ra khỏi nhà họ Cố! Anh không muốn thấy mặt em nữa!”
Đêm đó, tôi một mình thu dọn hành lý.
Anh đi ngang qua cửa phòng tôi, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nghẹn.
Tay anh đặt lên tay nắm cửa, do dự rất lâu.
Nhưng cuối cùng, vẫn không đẩy cánh cửa đó ra.
Sáng hôm sau, tôi rời đi.
Đến một câu chào tạm biệt cũng không nói.
Anh cứ nghĩ, tôi sẽ quay về.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi luôn bám lấy anh.
Nhưng anh chờ một tuần… một tháng… một năm…
Tôi chưa từng quay lại.
Mà anh cũng chưa từng đi tìm tôi.
Bởi vì anh cho rằng — tôi là kẻ làm sai, anh không có lý do gì phải đi tìm tôi.
Giờ nghĩ lại, bản thân anh của năm đó… thật quá nực cười, quá ngu ngốc.
“Cố tổng…” trợ lý cẩn thận gọi anh.
Cố Tri Hàn bừng tỉnh.
Anh lao thẳng về phía cửa ICU.
Nhưng bác sĩ chặn anh lại.
“Cố tổng, xin nén đau buồn…”
“Tránh ra!” Anh gào lên, đá mạnh vào cánh cửa ICU nặng nề.
“Niệm Niệm! Niệm Niệm!”
Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, giọng khàn đặc.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
“Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi!”
Tiếng gào xé lòng của anh vang vọng khắp ICU.
Bác sĩ tháo khẩu trang, đưa cho anh một tập giấy.
“Thưa anh Cố, trước khi phẫu thuật, bệnh nhân đã ký giấy từ chối cấp cứu.”
“Cô ấy nói, nếu trong quá trình phẫu thuật xảy ra sự cố, xin đừng cứu, để cô ấy ra đi thanh thản hơn.”
“Đây là di chúc của cô ấy. Xin chia buồn.”
Cố Tri Hàn nhận lấy tờ giấy.
Bàn tay run rẩy đến mức gần như không cầm nổi.
Trên đó là nét chữ quen thuộc, gọn gàng của tôi.
“Cố Tri Hàn, khi anh đọc được bức thư này, em đã chết rồi.
Cả đời này, cảm ơn anh vì từng mang đến cho em sự ấm áp.
Sau khi ba mẹ qua đời, là anh một mình chống đỡ cả gia đình, bảo vệ em. Những năm đó, tất cả sự tốt đẹp anh dành cho em, em đều nhớ.
Em nhớ anh vì dỗ em vui mà cố học nấu món thịt kho tàu em thích, cuối cùng làm bếp bừa bộn khắp nơi.
Em nhớ những lần em ốm, anh thức trắng đêm ngồi bên giường, kể chuyện cho em nghe, cho đến khi em ngủ.
Em nhớ anh từng nói, cả đời này sẽ bảo vệ em.
Khi ấy em cứ ngỡ, chúng ta sẽ mãi nương tựa vào nhau như vậy.
Đáng tiếc… đời người vô thường.
Cũng cảm ơn anh, vì đã để em hiểu — trên đời này không có gì là mãi mãi.
Tro cốt của em, đừng đưa về Cố gia.
Chôn ở một ngọn núi vô danh là được.
Đời này của em, đã từng yêu, cũng đã từng hận.
Như vậy… là đủ rồi.Cố Niệm tuyệt bút.”
Anh nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ấy.
Nước mắt làm mờ đi tầm mắt.
“Niệm Niệm… Niệm Niệm…”
Anh quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Y tá đẩy xe đưa thi thể tôi ra ngoài.
Cố Tri Hàn lao tới, giật tấm vải trắng phủ lên.