Chương 4 - Bẫy Hôn Nhân Của Mẹ Chồng

16

Tôi còn đang hào hứng hóng drama.

Thì đột nhiên nghe tiếng Khúc Dương hét toáng lên: “Mẹ ơi!”

Làm tôi giật cả mình.

Thì ra mẹ chồng… ngất xỉu rồi.

Bà tóc ngắn thấy vậy lập tức kéo ông Lưu chuồn lẹ khỏi hiện trường.

Vừa đi vừa nói oang oang:“Không phải lỗi của tôi đâu nha! Là chồng bà đánh bà đấy!”

Khúc Dương vội gọi cấp cứu.

Vừa gọi vừa điên cuồng lay bà dậy.

Tôi vội ngăn lại: “Đừng lay nữa. Anh không biết sơ cứu à? Trong lúc chờ cấp cứu, tốt nhất đừng di chuyển người bệnh.”

Khúc Dương lập tức dừng tay, mắt đỏ hoe, ngấn nước.

Ba chồng cũng sợ đến tái cả mặt, lúng túng nói: “Tôi… tôi đâu có định mạnh tay thế đâu…”

Tôi cũng bắt đầu thấy lo trong lòng.

Lỡ thật sự có chuyện gì xảy ra, ảnh hưởng đến kế hoạch ly hôn của tôi thì sao?

May mà xe cấp cứu đến kịp.

17

Cả nhà tôi cùng theo xe đến bệnh viện.

Mẹ chồng vẫn hôn mê, được đưa đi cấp cứu và kiểm tra tổng quát.

Tôi xuống siêu thị mini tầng trệt mua vài đồ dùng sinh hoạt đem lên.

Vừa đến trước cửa phòng bệnh, đã nghe thấy giọng cô em chồng vang vang như đang chỉ đạo chiến lược:

“Anh à, anh có thể quản vợ anh được không? Mẹ hiền lành thế mà cũng bị cô ta ức hiếp ra nông nỗi này.”

Trời đất.

Không tiện kể ra chuyện xấu của mẹ, thế là úp luôn cái nồi lên đầu tôi.

Thấy tôi đẩy cửa bước vào, em chồng – Khúc Linh – lập tức đứng dậy, mặt đầy căm phẫn:

“Hứa Tiểu Ninh, chị quá đáng thật đấy! Ép mẹ tôi đến mức nhảy lầu, lên cơn đau tim, chị có biết chút nữa chị thành kẻ giết người không?!”

Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, nước miếng bắn tung tóe.

Tôi nghiêng đầu sang bên, nhìn Khúc Dương đang đứng sau lưng em gái.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Tôi mỉm cười:

“Phải đó, nhảy không thành, nhưng mặt mày thì bầm dập, tóc cũng rụng loang lổ, không biết là sao mà ra vậy ha?”

Tôi đặt mấy túi đồ xuống, giọng điệu đầy ẩn ý.

Khúc Linh dường như cũng vừa nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn Khúc Dương.

Anh ta há miệng nhưng không nói được lời nào.

Đúng lúc đó, mẹ chồng khẽ rên lên một tiếng.

Khúc Dương và Khúc Linh lập tức chạy đến bên giường.

“Tiểu Linh, con về đi, mẹ không cần chăm đâu.”

Nói xong lại liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như sợ hãi:

“Không trách Tiểu Ninh đâu, là lỗi của mẹ.”

Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Mẹ! Mẹ tỉnh lại là dám bịa chuyện luôn ha? Mẹ tưởng chuyện hôm nay không ai khác biết à?”

Khúc Dương vội vàng kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.

18

“Vợ à, mẹ anh học thức thấp, không hiểu chuyện, em đừng giận.

Dù sao hôm nay bà cũng nhập viện rồi, em nhịn bà một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên Khúc Dương thừa nhận mẹ mình có sai trước mặt tôi.

Tôi thở dài một hơi.

“Em cho anh cơ hội cuối cùng đấy, đừng có chuyện gì sai trái cũng đổ hết lên đầu em.”

Tôi đâu phải là Thái hậu mà cứ phải nhường nhịn mãi.

Khúc Dương gật đầu, rồi quay lại phòng bệnh.

Tôi liếc vào trong một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Sáng hôm sau tôi quay lại bệnh viện, thấy mẹ chồng tinh thần có vẻ khá hơn.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ lời mẹ tôi dặn tối qua khi tôi về nhà:

“Tiểu Ninh, bố mẹ ủng hộ con ly hôn. Trước đây là do nhà mình nhìn nhầm người.

Nhưng bây giờ mẹ con họ đã thế này, nếu lúc này mà con đòi ly hôn thì dù sao cũng là mình sai.

Chờ mẹ chồng con xuất viện rồi nói tiếp, không vội mấy ngày.”

Tôi suy nghĩ một lúc.

Quay đầu đi tìm người quen trong bệnh viện, nhờ mời bác sĩ chuyên khoa đến khám lại cho mẹ chồng.

Vừa thấy bác sĩ bước vào, bà liền yếu ớt nằm thẳng xuống giường.

19

“Cô à, còn thấy chỗ nào khó chịu không?”

Bác sĩ vừa lật hồ sơ bệnh án, vừa hỏi.

Mẹ chồng ôm ngực, giọng yếu ớt như sắp đứt hơi:

“Ôi trời ơi, đầu tôi choáng quá… ngực cũng tức lắm!Tất cả đều là lỗi của tôi, không nên xen vào chuyện của con dâu, khiến cả nhà không vui…”

Bà vừa mở miệng là cứ như thể tôi đã khiến bà tổn thương sâu sắc cỡ nào vậy.

Tôi chỉ biết lườm một cái muốn lật cả mắt.

Bác sĩ không nói gì, chỉ cười cười, rồi nhẹ nhàng nói chuyện thêm vài câu với bà.

“Chuyện của tụi trẻ, mình già rồi thì đừng xen vào nữa. Nên tận hưởng cuộc sống an nhàn đi là vừa!”

Ông nói bằng giọng rất chân thành: “Lo nhiều, mệt mình. Nghĩ thoáng ra chút!”

Ý của chuyên gia thì quá rõ ràng – bảo bà đừng xen vào chuyện người khác. Vậy mà mẹ chồng tôi như tìm được tri kỷ, nắm chặt tay bác sĩ, nước mắt rưng rưng đầy cảm động.

Làm ông bác sĩ lúng túng không biết làm sao rút tay ra.

Cuối cùng là Khúc Dương thấy không nổi nữa, phải lên kéo tay bà ra: “Mẹ, bác sĩ còn phải đi khám cho bệnh nhân khác nữa mà.”

Ra khỏi phòng bệnh, tôi bất lực gọi: “Cháu cảm ơn chú Giang ạ.”

Ông bác sĩ này là bạn học cấp 3 của ba tôi, Khúc Dương không biết.

Chú Giang thở dài một hơi:“Tiểu Ninh à, có ấm ức thì phải nói với gia đình, đừng chịu đựng một mình. Mẹ chồng cháu không sao đâu, lần trước chỉ là huyết áp hơi cao thôi, yên tâm nhé.”

Tôi gật đầu, tiễn chú về phòng làm việc.

20

Ba ngày sau, mẹ chồng xuất viện.

Cả nhà cùng đi đón bà, vừa đến cổng khu chung cư, đã thấy một tấm băng rôn đỏ chót treo trước cổng.

Trên đó là dòng chữ trắng to đùng: 【Nhiệt liệt chào đón chị Ba Trương Xuân Lan xuất viện】

Tôi suýt thì phun cả ngụm máu!

Mặt mẹ chồng trắng bệch, chỉ tay run rẩy vào băng rôn: “Ai… ai làm cái này?”

Mặt Khúc Dương đen như đít nồi, cáu kỉnh nói: “Mẹ, còn ai vào đây nữa, không phải tại mẹ làm ra mấy chuyện ‘tốt đẹp’ đó sao!”

Mà đứng ngay dưới băng rôn ấy, không ai khác ngoài bà Lưu tóc ngắn, gương mặt đầy đắc ý.

Bà ta còn cầm theo cả thùng sơn và chổi vẽ. Rõ ràng đây là “tác phẩm nghệ thuật” của bà.

Thấy chúng tôi, bà Lưu còn hớn hở chào to:“Ây da, Khúc Dương về rồi à! Mau nhìn xem, tôi làm riêng cái băng rôn này cho mẹ cậu đó! Rực rỡ, vui mắt không?”

Mặt Khúc Dương tái mét, vội đỗ xe, xông tới định gỡ băng rôn xuống: “Bác Lưu, bác làm cái gì vậy ạ?!”

Bà Lưu ôm chặt lấy băng rôn, tỏ vẻ khó chịu: “Cái thằng này sao vô ơn thế? Mẹ cậu nhập viện, tôi lo lắng nên làm băng rôn chúc mừng bà ấy mà!”

Đến đây thì tôi hiểu rõ rồi – bà này cố tình châm dầu vào lửa!

Ba chồng nhìn tấm băng rôn, sắc mặt cũng khó coi thấy rõ, môi run run, chỉ vào bà Lưu mà không nói thành lời.

Trong mấy ngày mẹ chồng nhập viện, ông không tới thăm lấy một lần.

Phải do Khúc Dương năn nỉ mãi mới chịu đi cùng.

Ai ngờ vừa tới, lại gặp ngay cảnh tượng này.

Tôi bước đến, cười tươi nói với bà Lưu: “Bác Lưu ơi, băng rôn bác làm thật tuyệt! Ý tưởng đỉnh cao luôn ạ!”

Sau đó tôi quay sang nhìn mẹ chồng.

Bà ấy lúc xanh mặt, lúc trắng bệch, nhưng suốt quá trình… không hề phản bác một lời.

Lúc này, trong đám đông bỗng có người khẽ nói: “Tôi hình như cũng từng nghe chuyện này rồi…”

“Ừ, tôi cũng nghe, hình như là thật đấy…”

“Đúng đó, bà Trương Xuân Lan có qua lại mờ ám với ông Lưu thật…”

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh mỗi lúc một lớn. Mặt mẹ chồng tôi cũng theo đó mà tái nhợt dần.

Ba chồng lườm bà một cái sắc lẹm: “Về nhà ngay! Chưa đủ mất mặt à?”

Rồi ông quay người sải bước đi trước.

Tôi thong thả đi sau, ung dung như đi dạo.

21

Vừa bước vào cửa, ba chồng đập mạnh cây gậy xuống sàn, rung cả nền nhà.

“Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!”

Ông chỉ thẳng vào mặt mẹ chồng, nước miếng bắn tung tóe:“Đồ mất mặt, bà còn biết xấu hổ không hả?!”

Tôi đứng một bên mà sững người.

Tôi còn chưa nói muốn ly hôn, mà ông đã giành nói trước với vợ mình rồi?

Vừa nghe thấy hai chữ “ly hôn”, mẹ chồng lập tức gào khóc như thể có người mất.

Vừa khóc vừa lau nước mắt, nước mũi lên người ba chồng: “Ông già, ông muốn ép chết tôi đúng không? Tôi lớn tuổi thế này rồi, ông còn nhắc đến chuyện ly hôn… tôi sống còn ý nghĩa gì nữa…”

Tôi lại phải lườm cái nữa, diễn như này mà không đi đóng phim Quỳnh Dao thì đúng là phí cả tài năng.

“Đủ rồi, đừng ai khóc nữa!” Tôi không chịu nổi màn kịch này nữa, xoa thái dương rồi nói: “Thôi để tôi và Khúc Dương ly hôn trước đã.”

Khúc Dương đang còn lo không biết phải hùa theo bố hay mẹ, nghe đến đây thì như mèo bị giẫm phải đuôi, bật dậy: “Tiểu Ninh, em đừng làm loạn nữa! Chuyện này có liên quan gì đến mình đâu…”

“Ai làm loạn với anh?” Tôi lạnh giọng cắt lời.

“Khúc Dương, ngay từ cái ngày mẹ anh đứng ngoài ban công đòi nhảy lầu, tôi đã quyết định sẽ ly hôn. Chỉ vì mẹ anh đột ngột nhập viện nên tôi mới chờ đến bây giờ. Anh tưởng tôi sẽ chờ mãi chắc?”

Khúc Dương sững người, rõ ràng là không ngờ tôi lại nói ra những lời như vậy.

Anh ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi chẳng nói nổi lời nào.

“Tiểu Ninh… mẹ anh sai thật, lần này anh xin lỗi thay mẹ.” Anh cúi đầu, giọng chân thành.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì mẹ chồng đã hét lên: “Sao tôi phải xin lỗi nó? Ly thì ly! Để xem cái đồ đàn bà hai đời như tôi sau này tìm ai cho biết!”

Tôi cười nhạt: “Cái đó không cần lo, chuyện của tôi tôi tự tính. Tốt nhất hai người nên lo giải quyết chuyện nhà mình đi.”