Chương 8 - Bầu Trời Đen Tối Và Đứa Bé Đang Đợi Chờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Đôi đũa trong tay anh khựng lại, không chút do dự lắc đầu:

” Không được, anh đã có vợ rồi. ”

Đến khi viên sủi cảo cuối cùng trôi xuống bụng, Hứa Thanh Nghiên mới lên tiếng:

” Nếu anh biết Ôn Tri Hạ sẽ chết… thì đã không ở bên em đúng không? ”

” Đúng. ”

Ánh mắt Giang Việt Từ dừng lại nơi bóng lưng tôi đang thu mình lặng lẽ trên ghế sofa, giọng anh pha chút đắng chát:

” Anh từng nghĩ, nếu cô ấy khỏe lại, dù có rời xa anh… cũng sẽ sống tốt trên đời này.

Khi Ôn Tri Hạ còn ở đây, anh vẫn có thể động lòng với người khác.

Nhưng khi cô ấy không còn nữa… tim anh cũng mất rồi.

Mất tim rồi… thì lấy gì để kết hôn với em? ”

Hứa Thanh Nghiên cúi người, không rõ là đang cười hay đang khóc, chỉ phát ra tiếng động khá lớn.

Khi cô ngẩng đầu lần nữa, nước mắt đã lăn dài.

Cô thu lại mọi cảm xúc trên mặt, im lặng một lúc lâu, rồi đặt tay lên bụng:

” Giang Việt Từ, con của chúng ta… không còn nữa. ”

Lông mày anh khẽ run, ngoài ra không có thêm bất kỳ phản ứng nào.

Hứa Thanh Nghiên khẽ cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại lẫn sự tuyệt vọng:

” Trước đây, tôi luôn nghĩ mình có thể sánh ngang với Ôn Tri Hạ trong lòng anh. Thậm chí tôi tin rằng, trên đời này sẽ không ai yêu anh hơn tôi.

Nhưng khi biết Ôn Tri Hạ đã chết, tôi mới hiểu… tôi thua rồi.

Ít nhất, tôi sẽ không bao giờ, ngay trước khi chết, còn tự tay dâng chồng mình cho người phụ nữ khác. ”

Cô kéo ghế ngồi xuống, lấy túi trang điểm ra, vừa sửa lại lớp trang điểm đã lem vừa nói:

” Mẹ tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông đã ly hôn và có con, tôi sẽ về quê xem mắt.

Không hỏi tại sao tôi không chọn một người điều kiện tốt hơn sao? ”

Không đợi anh đáp, cô tiếp tục:

” Sau khi phá thai, tôi sẽ không thể mang thai nữa. Có lẽ… đây chính là báo ứng của tôi.

Tôi không nên quen anh, càng không nên phá vỡ hôn nhân của anh và Ôn Tri Hạ. Mẹ tôi nói đúng, làm kẻ thứ ba… thật sự chẳng bao giờ có kết cục tốt. ”

Cô đứng dậy, chỉnh lại ghế như chưa từng ngồi xuống, cuối cùng nhìn anh một lần.

Cắn môi, cô quay người đi, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, vẫn hỏi:

” Anh… đã từng yêu tôi chưa? ”

Giang Việt Từ im lặng giây lát, không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói:

” Anh sẽ cho em một khoản tiền, để đảm bảo cuộc sống sau này. ”

Cô không quay đầu lại, giọng khàn đi:

” Tôi không cần.

Giang Việt Từ, ở bên anh tôi chưa bao giờ vì tiền. Nếu nhận khoản tiền này, tôi sẽ càng thấy mình không bằng Ôn Tri Hạ. ”

” Không định đuổi theo cô ấy sao? ”

Giang Việt Từ đáp vào khoảng không của phòng khách:

” Không cần. ”

Tôi nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh, trên gương mặt anh quả thật không có chút đau buồn.

” Tôi tưởng hai người yêu nhau lắm.

Giang Việt Từ, anh đang nói dối đúng không? Để duy trì một mối quan hệ suốt ba năm mà giấu được tôi, chắc chắn anh đã rung động. ”

Ánh mắt mất tiêu cự của anh rời khỏi chiếc ghế sofa, rồi chuẩn xác dừng lại ngay ánh nhìn gần trong gang tấc của tôi.

Anh quả nhiên… nhìn thấy tôi.

” Tri Hạ, kết cục của chúng ta… khiến em hả giận chưa? ”

Tôi khựng lại.

Nói không hận là giả.

Nhưng hận cũng cần có sức mạnh để nuôi dưỡng.

Ngay khi ly hôn, tôi đã tự nhủ… phải buông bỏ hoàn toàn Giang Việt Từ.

Không nghĩ, không nhìn lại.

Khoảnh khắc tôi lặng đi một chút, Giang Việt Từ tưởng tôi vẫn đang giận.

Anh giơ tay, tát mạnh vào mặt mình.

Ánh mắt anh khi ấy… gần như điên loạn:

” Nếu em còn giận, cứ mắng anh đi, anh sẽ tự đánh mình. ”

Tôi không ngăn lại.

Cho đến khi gương mặt anh sưng tím, khó còn nhận ra, anh mới nhận thấy…

Bóng dáng tôi đang dần trong suốt.

Có lẽ… tôi đã sai.

Tôi tưởng mình không hận.

Tôi nghĩ, vì tôi bệnh tật, vì tôi không còn đẹp, vì tôi là gánh nặng… nên anh muốn ly hôn, không phải vì anh tàn nhẫn.

Nhưng khi thấy anh tự tay đánh mình từng cái, tại sao trong lòng tôi lại thấy hả hê?

Giờ tôi mới hiểu…

Nhìn Giang Việt Từ không thể có một kết thúc trọn vẹn… chính là chấp niệm sâu nhất trong lòng tôi.

Cũng là lý do tôi vẫn ở đây.

Giờ thì, tâm nguyện đã xong, tôi phải rời đi.

Ánh sáng hy vọng trong mắt anh, từng chút từng chút vỡ nát.

Anh khóc, đưa tay níu lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi tan biến trước mặt mình.

Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt tôi…

Là Giang Việt Từ cầm con dao gọt hoa quả, mỉm cười nói:

” Tri Hạ, đừng sợ… anh đến với em rồi. ”

— Toàn văn hoàn —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)