Chương 10 - Bất Ngờ Trong Ngày Kỷ Niệm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Năm xưa liên hôn, nhà họ Cố là bên được lợi. Nếu những bê bối này bị phanh phui, sản nghiệp nhà họ chắc chắn sẽ lao dốc.

Vì muốn giữ lại chút tài sản còn sót lại, họ sẽ buộc anh ta phải ký.

Sáng nay, luật sư nhắn cho tôi: “Cố Diễn Chi đã ký.”

“Tìm tôi làm gì?” Tôi nhìn anh ta, giọng nhàn nhạt.

Tưởng anh ta đến để nói rõ điều gì, ai ngờ vừa mở miệng đã là lời buộc tội:

“Cô quen cái gã họ Lục kia từ trước rồi phải không? Dự án này có phải do cô quyến rũ hắn mới lấy được…”

“Chát!”

Tôi tát anh ta một cái, mặt không hề đổi sắc: “Anh tỉnh chưa?”

Anh ta ôm má, giọng nghẹn lại: “Xin lỗi… là do tôi ghen. Tôi ghen vì em làm gì cũng tự lo được, không cần tôi vẫn sống tốt.

Tôi thật sự thấy bất an nên mới cố gây chuyện để em chú ý đến tôi…”

Tôi bật cười lạnh: “Đừng lấy sự lăng nhăng của anh ra để ngụy biện.”

“Anh dám nói mình không nhìn ra mấy chiêu trò của Lâm Vi Vi?

Anh dám nói mình chưa từng động lòng trước sự quyến rũ của cô ta?

Anh dám khẳng định trong đầu mình chưa từng có ý định ngoại tình?”

Ba câu dồn dập khiến anh ta á khẩu.

Cuối cùng chỉ biết đỏ hoe mắt nói lí nhí:

“Là lỗi của anh… anh chỉ muốn dùng cô ta để chọc em ghen, không ngờ mọi thứ lại thành ra thế này…”

“Không, anh biết chuyện sẽ thành ra như vậy.”

Tôi nhẹ giọng phản bác, “Anh biết việc bố mẹ tôi ly hôn đã khiến tôi tổn thương thế nào,

biết tôi lo lắng ra sao khi đồng ý cuộc hôn nhân liên kết này, biết tôi trân trọng mối quan hệ này đến nhường nào.

Anh biết tất cả, nhưng vẫn cố tình đâm vào chỗ đau nhất của tôi.”

Cố Diễn Chi sững người, như thể vừa bị tôi nói trúng tim đen, nước mắt anh ta rơi từng giọt lớn, bám lấy cánh tay tôi, khóc rất lâu.

Tôi hất tay anh ta ra, từng chữ dứt khoát: “Vậy nên, bây giờ đến lượt tôi phản công rồi.”

Ngay sau khi cầm được giấy chứng nhận ly hôn, tôi lập tức công khai toàn bộ bằng chứng cho truyền thông.

Công ty nhà họ Cố vốn đã đứng bên bờ vực, cuối cùng hoàn toàn tuyên bố phá sản.

Tôi không dồn ép đến cùng, dùng giá thị trường mua lại sản nghiệp nhà họ, chuyển cho cha mẹ anh ta một khoản tiền, bảo họ dẫn Cố Diễn Chi rời khỏi thành phố này — vĩnh viễn đừng quay lại.

Lý do à?

Rất đơn giản: Tôi yêu thành phố này. Người tôi ghét thì nên cút đi.

Trước khi rời đi, Cố Diễn Chi lần cuối chặn tôi lại:

“Vãn Tình, em thật sự… không thể cho anh thêm một cơ hội sao?”

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Để anh ta có con đường sống, đã là sự nhân nhượng cuối cùng của tôi rồi.

Anh ta cúi đầu, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn cưới mà chính tay tôi từng đeo cho anh ta, đặt vào lòng bàn tay tôi.

Chiếc nhẫn đó anh ta đã đeo suốt năm năm, viền đã mòn nhẵn, nhưng tôi thì đã không cần nữa.

Chờ đến khi máy bay của họ cất cánh, tôi đem chiếc nhẫn đó cùng với nhẫn cưới của mình, thả cả hai vào thùng rác.

Từ giây phút ấy, Cố Diễn Chi chính thức biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Khi dự án gần hoàn thành, tôi nghe được tin tức về Lâm Vi Vi từ trợ lý của tổng giám đốc Lục.

Cô ta dựa vào bằng cấp xin vào một công ty mới, nhưng do mắc lỗi liên tục, đến hết kỳ thực tập cũng không qua nổi, bị cho nghỉ việc.

Sau đó lang thang vài chỗ, cuối cùng đành quay về quê.

Có những người, học giỏi không có nghĩa là hợp với môi trường công sở.

Bằng cấp chỉ là tấm vé vào cửa, năng lực thực sự mới là điều giữ chân được người ta lại.

Ngày dự án hoàn công, giữa buổi tiệc, tôi lặng lẽ ra ban công hóng gió.

Tổng giám đốc Lục cũng theo ra, rút từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra đặt trước mặt tôi — là một chiếc nhẫn cổ từng thấy trong buổi đấu giá, viên sapphire lấp lánh ánh xanh huyền dưới ánh trăng.

Giọng anh ta hiếm khi có chút căng thẳng: “Giám đốc Tô, chị thấy chiếc nhẫn này thế nào?”

Tôi nhìn qua bật cười: “Không bằng một bản hợp đồng hợp tác thực tế đâu.”

Anh ta khựng lại vài giây, rồi cũng cười: “Tất nhiên rồi. Được tiếp tục hợp tác với Giám đốc Tô là vinh hạnh của tôi.”

Gió đêm thổi qua hơi se lạnh, nhưng khiến người ta thấy thật dễ chịu.

Tôi biết, cuộc sống mới của tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.

Nửa năm sau, dự án năng lượng mới chính thức đi vào vận hành.

Ngày cắt băng khánh thành, trời nắng đẹp. Tôi đứng trên sân khấu phát biểu, tiếng vỗ tay vang rền phía dưới.

Tổng giám đốc Lục đứng bên cạnh sân khấu, ánh mắt dịu dàng dõi theo tôi.

Kết thúc buổi lễ, anh ấy đưa cho tôi một chai nước: “Chúc mừng, Giám đốc Tô.”

“Tôi cũng chúc mừng anh, Giám đốc Lục.”

Tôi đón lấy chai nước, đầu ngón tay chạm vào tay anh, cả hai đều khựng lại, rồi cùng bật cười.

Nửa năm qua từ đối tác công việc, chúng tôi dần trở thành bạn bè.

Thỉnh thoảng cùng ăn cơm, cùng kiểm tra dự án. Sự ăn ý giữa hai người càng lúc càng nhiều.

Nhưng cả hai chưa ai nhắc lại chiếc nhẫn trong đêm hôm đó.

[Toàn văn hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)