Tôi bị thuộc hạ của Phó Thanh Phong đánh ngất rồi ném lên giường của hắn.
Năm năm sau, tôi mang theo Hổ Tử mười tuổi và Sư Tử bốn tuổi, chặn trước phủ họ Phó.
Gác cổng không cho chúng tôi vào, thậm chí còn đuổi chúng tôi đi.
Ba mẹ con đành phải ngồi chờ bên cạnh con sư tử đá.
Chúng tôi chờ mãi, chờ đến mức gần như mất hết kiên nhẫn, Sư Tử vỗ vỗ miệng, ngáp một cái rồi nói: “Con buồn ngủ quá, không nhận cha nữa đâu, mẹ, mình về nhà thôi.”
Tôi nhìn Hổ Tử, khuôn mặt nó cũng đầy vẻ mệt mỏi.
Tôi đang định bỏ cuộc thì một chiếc xe kiểu Tây dừng lại trước phủ họ Phó.
Phó Thanh Phong mặc quân phục, oai phong lẫm liệt bước xuống xe.
“Tới rồi, mau chạy ra ôm lấy đùi ông ta mà nhận cha.”
Hổ Tử nắm tay Sư Tử, vèo một cái chạy đến trước mặt Phó Thanh Phong, tiếc là còn chưa chạm được đến bóng dáng hắn thì đã bị sĩ quan cản lại, quát lớn:
“Con cái nhà ai đây? Chạy loạn xạ! Dám va vào Đô đốc thì coi chừng mất mạng!”
Hổ Tử và Sư Tử giãy giụa đá loạn, la hét ầm ĩ:
“Cha! Con là Hổ Tử, con ruột của người đây!”
“Cha! Con là Sư Tử, bảo bối con ruột của người đây!”
Sắc mặt Phó Thanh Phong lộ vẻ khó chịu, cau mày, ánh mắt lạnh lùng, cứ thế đi thẳng vào phủ họ Phó.
Bình luận