Chương 5 - Bát Mì Thanh Xuân Trong Đêm Tuyết
14
Trở về phủ,
ba vị tiểu thư cùng bị phạt quỳ từ đường,
lôi theo cả Ngũ công tử.
Hửm? Sao lại có cả Ngũ công tử?
Nghe đâu trên đường về,
ngựa nhà họ Tần gặp khói trắng, ngựa hoảng sợ, tung vó chạy loạn.
Tuy không hại tới dân lành,
nhưng tội nghiệp cho Tần Nhị, đầu đội thêm mấy cái bọc sưng u.
“Bốn muội, đừng tưởng Ngũ đệ bình thường câm như hến,
“thực ra trong lòng giấu rất nhiều ‘mưu kế đen tối’ đấy.”
Hóa ra, khi xưa Tần Nhị từng đồn đại bậy bạ,
khiến các tiểu nam sinh xa lánh Ngũ công tử nhà ta.
Ngũ công tử vốn thích một mình mày mò, chẳng buồn để tâm.
Nhưng lần này
mối hận cũ mới gộp lại,
trả đũa một lần cho đã!
“Tam tỷ, lần này ta giúp tỷ hả giận, nhớ trả cho ta viên ngọc bích xanh đó nhé.”
“Giúp cái đầu ngươi, chẳng phải Tứ muội làm đâu à?”
“Hứa Liên Hân, ngươi tự tính thử coi, đã xài hao bao nhiêu bảo bối ta luyện rồi?”
Ta cùng Hạnh Nhi lén mang điểm tâm tới từ đường,
liền thấy bọn họ ngồi quây bên đệm lót,
cười đùa lăn lộn không ngớt.
Dẫu biết phủ trên dưới cũng chỉ làm bộ trừng phạt,
các bậc trưởng bối đều hiểu,
cao môn huynh muội, một vinh đều vinh, một nhục đều nhục.
Nên cái gọi là “trừng phạt”, chẳng qua cũng chỉ là trò diễn cho thiên hạ xem.
Nhưng…
cũng diễn lộ liễu quá rồi đấy.
Bốn đứa trẻ ngồi tụm ăn bánh hoa đào,
vừa ăn vừa thì thầm bàn bạc:
ra khỏi từ đường sẽ trốn ra phố Nam xem múa rối bóng.
Những hình ảnh ấy
tựa như một gia đình huynh đệ tỷ muội bình thường,
ấm áp, thân thiết vô cùng.
15
Lại một bữa gia yến nữa, đã là tiết Sương Giáng, vạn vật thu mình vào giấc đông.
Mấy vị tiểu công tử, tiểu thư đang nô đùa ngoài sân, thi thố trò ném ống.
Nhị công tử không biết từ đâu ôm về một chú thỏ trắng mập mạp,
hớn hở đem tới trước mặt Lục tiểu thư khoe khoang.
Lục tiểu thư ngó thấy chú thỏ bị trói tứ chi, không thể cử động,
liền tức giận giằng lấy,
ba lần năm lượt gỡ hết dây trói cho tiểu vật lông xù ấy.
Sau đó mặc kệ vị nhị ca tròn trịa nọ, chẳng buồn để mắt tới nữa.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé trong váy lụa vàng nhạt,
ôm chặt lấy con thỏ nặng trịch, lảo đảo chạy về phía hai vị tỷ tỷ đang chơi với mèo con.
Đám nha hoàn, tiểu đồng bên cạnh nhịn cười,
đều cảm thấy vị nhị công tử gần đây liên tục bị bẽ mặt, thật là đáng thương.
Bên kia, các phu nhân dẫn nhau dạo bước trong vườn ngắm cúc mới nở,
vừa thưởng hoa vừa khe khẽ bàn luận son phấn mới nhập về,
lại tiện miệng nhắc tới vị hầu phu nhân phủ Kính An,
người mới đây bỗng nhiên thay đổi tính tình chỉ sau một đêm.
Ở trong tiệc, lão gia và mấy vị đồng liêu cùng bàn về việc xét lại vụ án cũ của một vị thị độc Hàn Lâm ngày trước.
Nghe nói, vị đại nhân họ Chu năm ấy bị tru di,
dù đã năm năm trôi qua,
nay dưới sự vận động ngầm của học trò môn sinh, có lẽ sẽ được giải oan.
Chuyện ấy cũng chỉ thoáng qua,
rồi lại là tiếng chén rượu cụng nhau, ồn ào náo nhiệt.
16
Xuân hoa thu nguyệt, năm tháng thoi đưa.
Tứ tiểu thư càng lớn càng thêm phần xinh đẹp, mặn mà.
Nàng học được thêu thùa vẽ vời,
cũng có thể dễ dàng ngâm thơ làm phú.
Biết nhân lúc phu nhân đi chùa Thanh Huyền dâng hương,
lén cưỡi ngựa rong ruổi trên bãi cỏ.
Biết đợi đến đêm khuya yên tĩnh,
lén nếm thử ly rượu trái cây ta pha cho nàng.
Nàng không còn mãi khát cầu tình thương từ bề trên,
mà càng chăm sóc, nuôi dưỡng nội tâm kiên cường của chính mình.
Nàng, đã thực sự học được cách yêu lấy bản thân, trọn vẹn và kiêu hãnh.
Ngày cả nhà nam tiến tế tổ,
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Tứ tiểu thư một mình trở lại ngôi làng chài nơi thuở nhỏ từng sống.
Nơi ấy, một người đàn bà trung niên mặc áo vải xanh,
tay cầm chổi gà,
đuổi theo đứa bé trai lấm lem bùn đất.
Nhìn thấy chiếc thuyền câu mờ xa ngoài biển,
mẹ con lại nắm tay nhau chạy về phía đó.
Tứ tiểu thư chỉ lặng lẽ để lại trên bệ cửa một túi bạc,
không hề bước tới nhận người.
Nàng một mình dạo bên bãi cát,
cúi mình nhặt vỏ sò suốt nửa canh giờ.
Trong thôn, ta nghe thấy vô số tiếng gọi “Nguyệt Mãn”,
thế nhưng nàng chỉ yên lặng đứng nhìn,
không hề quay đầu.
Ta biết
đứa trẻ năm xưa, cuối cùng cũng buông bỏ được gút mắc trong lòng.
Từ nay về sau,
Tứ tiểu thư – Hứa Lạc Nghi,
sẽ chỉ bước về phía trước, không còn vấn vương.
(Hết)