Chương 8 - Bão Tuyết Đến Mức Nào
8
Ban đêm, nhiệt độ tăng vọt đến 49 độ.
Lúc rạng sáng, mặt trời vẫn treo lơ lửng trên cao — cả thành phố chìm trong hiện tượng ngày không có đêm.
Ngô Chí Thành kéo lê chiếc chăn và ít đồ ăn, môi khô nứt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Bức tường quanh biệt thự tôi đã cho nâng lên gấp đôi, còn gắn thêm dây điện cao áp — hắn không thể nào vượt qua.
Hắn đã có chuẩn bị từ trước, cầm loa phóng thanh hét lớn:
“Gia Tĩnh! Anh sai rồi! Tha thứ cho anh đi! Dù sao mình cũng là vợ chồng, em cho anh vào đi, anh sắp khát chết rồi!”
Do bóng đen của trận bão tuyết, hắn chỉ tích trữ vật tư giữ ấm — giờ đối mặt với nắng nóng thì chúng hoàn toàn vô dụng, trông vừa ngớ ngẩn vừa đáng thương.
Tôi đứng bên trong tường rào hỏi:
“Sao anh tìm được chỗ này?”
“Trong video em gửi, anh thấy cây hoa mộc trong sân. Em từng kể với anh là biệt thự ở quê bạn thân em trên đường Lạc Bình có cây hoa mộc, anh thử tìm đến, nơi này chỉ có một biệt thự thôi.”
“Cũng khôn đấy.”
Ngô Chí Thành khổ sở cầu xin, một lát sau, cổng biệt thự kêu “kẹt” một tiếng — tôi mở cửa.
“Trong phòng mát lắm.” Tôi nói.
Ngô Chí Thành lập tức lao vào biệt thự, chạy ngay vào phòng.
Điều hòa trong phòng đang bật lạnh, không khí mát rượi khiến hắn thở phào khoan khoái. Hắn mở tủ lạnh, lấy ra cây kem, vừa ăn vừa xuýt xoa:
“Gia Tĩnh, em tích trữ được nhiều như vậy, sống giữa tận thế mà cứ như thiên đường vậy…”
Tôi thấy rõ sự tham lam trong mắt hắn.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Anh biết quay đầu là tốt rồi, em tha thứ cho anh. Mình cùng sống ở đây nhé.”
Ngô Chí Thành từ từ tiến lại gần tôi, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh lùng:
“Cùng sống? Gia Tĩnh, em ngốc quá rồi đấy. Căn biệt thự này, sớm muộn gì cũng là của anh! Còn em… đi chết đi!”
Hắn đột ngột rút con dao gọt hoa quả ra, đâm thẳng vào bụng tôi — nhưng lập tức sững người.
Tôi nắm đúng thời cơ, tung cú đá hất văng con dao khỏi tay hắn. Sau đó, tôi chộp lấy bình hoa bên cạnh, nện thẳng vào đầu Ngô Chí Thành khiến hắn ngã gục bất tỉnh.
Tôi vỗ vỗ lên bụng mình — may mà tôi đã chuẩn bị kỹ, mặc hai lớp áo giáp chống đâm.
Khi Ngô Chí Thành tỉnh lại lần nữa, hắn đã nằm trong chiếc lồng sắt ở tầng hầm biệt thự của tôi.
Hắn vùng vẫy điên cuồng, miệng không ngừng chửi rủa.
Tôi mỉm cười nói:
“Không ngờ đúng không? Vị trí biệt thự này là tôi cố ý để lộ ra, chỉ để anh tự tìm đến đây. Bởi vì… tôi phải chắc chắn rằng anh sẽ không thể sống sót đến ngày tận thế kết thúc.”
Loại người như Ngô Chí Thành mà cũng có thể sống sót sau trận bão tuyết khiến tôi thật sự lo sợ — sợ rằng hắn còn có thể sống qua cả đợt nắng nóng tiếp theo.
Nếu đã vậy, chi bằng để hắn rơi vào tay tôi.
Tôi không giết hắn — chết như vậy quá dễ dàng cho hắn rồi. Tôi muốn hắn sống không bằng chết.
Không lâu sau, thời kỳ nắng nóng cũng kết thúc, các thành phố dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Thời tiết tận thế đã qua nhưng cái giá phải trả là vô số người chết và mất tích.
Còn Tiểu Mai – nghe nói sau khi Ngô Chí Thành ôm hết vật tư bỏ trốn, cô ta chết đói.
Còn người chồng “đáng kính” của tôi, Ngô Chí Thành, sau khi tận thế qua đi… đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Tôi giao nộp cho cảnh sát một đoạn video — chính là đoạn ghi lại cảnh Ngô Chí Thành tấn công tôi trong biệt thự và bị tôi dùng bình hoa đánh ngất.
…
Ở Thái Lan, có một người báo cáo mất tích tên là “Ngô Chí Thành”, nhưng mãi không có tin tức gì.
Trong khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu bán dần vật tư ra bên ngoài.
Hiện tại tất cả hàng hóa đều bị hạn chế mua số lượng. Mọi người lo sợ các hiện tượng thời tiết dị thường như bão tuyết, nắng nóng sẽ quay lại, nên ai cũng ra sức tích trữ.
Tôi biết rõ, đại nạn đã kết thúc.
Tôi giữ lại đủ vật tư cho ba tháng sinh hoạt, còn lại bán hết, lời được một khoản kha khá.
Sau đó, tôi bán luôn căn nhà cũ, mua lại một căn hộ cao cấp, không gian rộng rãi.
Tôi nằm dài trên sofa, nhấm nháp ly rượu vang đỏ, trên điện thoại đang phát một đoạn video.
Đó là hình ảnh một người đàn ông cụt tay cụt chân, đầu tóc rối bù, đang quỳ giữa đường phố Thái Lan, rên rỉ xin ăn, đập đầu lạy lục người đi đường.
Nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện trên cổ người đàn ông đó… có một nốt ruồi đen — rất giống với nốt ruồi của chồng tôi, Ngô Chí Thành.
Hoàn