Chương 9 - Bão Tuyết Chẳng Cản Nổi Bước Chân Tôi

“Tôi sắp đi Ý học thiết kế trang sức, những món này là để thực hành, làm không được tốt lắm, giữ lại làm kỷ niệm.”

Chị ấy không nỡ rời mắt khỏi tủ kính: “Trong mấy năm qua, chúng ta đã chuyển nhà một lần nữa. Phòng của chị bây giờ còn lớn hơn trước, công việc của bố ngày càng phát triển. Chị muốn đi nước ngoài cũng không phải không thể.”

“Ồ.”

“Nhưng chị định phát triển trong ngành giải trí, phải bắt đầu tích lũy nguồn lực từ đại học, nên không đi ra nước ngoài.”

“Vậy nên các người đến Yến thành, định làm vừa lòng bà để có được nguồn lực này?”

Bà cô làm ăn rất đa dạng, cái tên “Đường Tuyết Linh” ở Yến Thành là một cái tên nổi tiếng.

Nhưng chẳng ai trong số họ ở quê hương có ý định đi hỏi thăm, cho dù có nghe nói cũng sẽ nghĩ đó là người cùng tên.

Ngay cả bố tôi cũng mới chỉ bắt đầu quan tâm đến động thái của bà từ ngày tôi rời khỏi nhà.

Khi bị tôi nói ra ý đồ của mình, chị gái liền theo đó mà nói ra những lời cảm tình:

“Những năm qua, bố mẹ thường nhắc đến em. Họ luôn rất hối hận vì đã không đối xử tốt với em khi còn ở nhà. Em biết em cũng rất khao khát tình yêu của họ.

“Vậy thì hãy buông bỏ những khúc mắc, để bố mẹ có cơ hội bù đắp cho em. Còn em sẽ cùng hiếu thuận với bà, chúng ta sẽ trở thành một gia đình thực sự, em nghĩ sao?”

Cơn gió nhẹ từ cửa sổ lùa vào, làm lay động trang sách mở.

Trang sách dừng lại ở bài thơ “Tặng người hầu cho Vương Định Quốc.”

Tôi thích câu cuối cùng của bài thơ này nhất:

“Này tâm an chỗ là ngô hương". (Trái tim an yên chính là quê hương của tôi)

Khi còn nhỏ, tôi thuộc lòng câu “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương” chỉ để hoàn thành buổi biểu diễn trong hoạt động gia đình, hoàn toàn không hiểu nỗi nhớ quê. Giờ đây, sau mười ba năm xa quê, tôi vẫn chưa từng nhớ nhà, bố mẹ và chị gái.

Mặc dù sắp phải rời Yến Thành, nhưng tôi nghĩ mình vẫn sẽ yên lòng học tập. Bởi vì: “Bà sẽ cùng tôi sang Ý, còn những suy nghĩ của các người thì tốt nhất nên cất lại đi.”

Chị gái ngẩn người một chút, ánh mắt lóe lên sự bất mãn và tức giận: “Em thật sự đã khác so với hồi nhỏ.”

“Còn chị thì không thay đổi, vẫn mang trong mình cái mùi trà xanh nồng nặc.”

Chị ấy hừ lạnh: “Có ai bảo bố mẹ không thích em đâu, em chỉ thuận theo thôi. Nếu không phải bố muốn dì đầu tư, thì em có muốn đến tìm em không?”

“Bà có tiền, nhưng nhà mình cũng không tồi, hai người các ngươi có gì mà kiêu ngạo chứ? Thời gian còn dài, hãy chờ xem!”

Tôi mỉm cười bình thản, cố tình châm chọc chị: “Chị đúng là được cưng chiều hư hỏng, chỉ cần nổi giận là quên hết mọi chuyện trước đó. Nếu tôi kể lại những lời này của chị cho bà, chị nghĩ bố mẹ có phải mất công đến đây một chuyến không?”

Tôi bước nhanh xuống lầu, chị vội vàng đuổi theo. Nhưng cuối cùng chị không đuổi kịp tôi. Tôi đã nhắc lại nguyên văn những lời chị nói, khiến bố mẹ tôi mặt biến sắc.

Bà cô nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy thì các người đi tìm người khác đi. Dì Trần, tiễn khách ra ngoài.”

Bố mẹ tôi vội vã đứng dậy nhưng bị dì Trần chặn lại. Bảo vệ đi vào, nhấc những món quà lên: “Ba người vui lòng theo chúng tôi.”

Tay bố tôi nắm chặt lại, ánh mắt đưa qua, chị tôi lập tức đỏ ngầu mắt. Ngày xưa, ông đã tát tôi một cái không hề nương tay. Lần này, liệu ông ta có thể nhẫn tâm khi chính cô con gái mà ông ta luôn tự hào đã làm hỏng chuyện của ông ta không nhỉ?

Ba người bị mời ra ngoài.

Bà cô thở dài: “Cặp vợ chồng này thật khó giải quyết, may mà có con đến cứu bà.”

Tôi dìu bà chầm chậm lên lầu: “Ai bảo chúng ta tâm đầu ý hợp chứ?”

10

Trong bốn năm ở Ý cùng bà cô, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy tin tức về chị gái trên mạng.

Chị ấy ra mắt từ một chương trình tìm kiếm tài năng, nghệ danh là Duyệt Tâm.

Sau một năm nhóm nhạc tan rã, chị chuyển hướng sang đóng phim.

Với ngoại hình xinh xắn, bộ phim đầu tiên của chị đã thành công nhỏ.

Bố tôi nhân cơ hội đó để cho chị làm người đại diện cho sản phẩm của mình, cả hai bên đều thu về lợi ích.

Gia đình ba người họ còn cùng nhau xuất hiện trên một chương trình truyền hình thực tế, liên tục thể hiện sự hạnh phúc và ấm cúng trước ống kính.

Mỗi lần lướt thấy, tôi chỉ cười nhạt một cách cho qua.