Chương 1 - Bão Tố Từ Chiếc Gương

Vào ngày trường mở cuộc bình chọn hoa khôi, chị gái tôi chỉ hơn tiểu công chúa giới quý tộc Kinh Thành – Giang Đình Nhu vài phiếu, giành được danh hiệu.

Tưởng rằng Giang Đình Nhu sẽ tức giận, ai ngờ cô ta lại chủ động kết thân, còn mời chị tôi đến dự tiệc sinh nhật của mình.

Vào đúng ngày sinh nhật ấy, chị tôi rơi từ căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất khách sạn xuống đất, tử vong tại chỗ, khi chết trên người chỉ mặc mỗi bộ nội y xộc xệch.

Giang Đình Nhu trong bộ dạng hoảng hốt vừa khóc vừa kể với cảnh sát và giới truyền thông:

“Tôi thật lòng muốn làm bạn với cô ấy, nhưng cô ấy lại quyến rũ bạn trai tôi. Tôi phát hiện ra, cô ấy hoảng loạn bỏ chạy, rồi ngã từ tầng cao xuống…”

Ngay lập tức, làn sóng mắng chửi trên mạng ập tới như bão:

nào là lòng lang dạ sói, nào là đáng đời, chết cũng không oan.

Năm năm sau, Giang Đình Nhu sắp liên hôn với tổng tài tập đoàn Cố thị, đang mải mê chuẩn bị hôn lễ trong niềm hạnh phúc trọn vẹn.

Cô ta đã sớm quên mất chị tôi. Trong mắt cô ta, cái chết ấy chỉ như việc tiện tay giẫm chết một con kiến mà thôi.

Nhưng Giang Đình Nhu không biết, người quản gia bên cạnh cô ta, huấn luyện viên thể hình, nhà thiết kế váy cưới… những “con kiến” mà cô ta từng khinh thường, đang lặng lẽ chuẩn bị cho một cơn bão báo thù không lời.

1

Đêm khuya, Giang Đình Nhu đang nổi cơn tam bành.

“Đói chết mất! Tôi muốn ăn đêm!”

Cô ta giận dữ đập vỡ cả bộ trà, mảnh sứ văng đầy đất.

Đám người làm cuống quýt thu dọn, ai nấy liếc nhìn nhau, không ai biết nên làm gì.

Dạo gần đây, tiểu thư Giang vì chuẩn bị lễ cưới nên luôn trong chế độ ăn kiêng.

Không ăn tối, nên đến nửa đêm là đói đến mức phát điên.

Gặp tình huống này, nếu không để cô ta ăn, cô ta sẽ đói đến mất ngủ, rồi trút giận lên người làm.

Nhưng nếu để cô ta ăn no, cô ta lại nổi cơn giận dữ, trách ngược người ta vì không cản mình lại.

Đã có mấy người giúp việc bị đuổi, còn có một người bị cô ta ném ấm trà gãy cả sống mũi.

Quản gia nhà họ Giang họ Ngô, lúc này cố gắng khuyên nhủ:

“Tiểu thư, hay là để tôi tìm vài món không gây béo để tiểu thư lót dạ một chút?”

Quản gia Ngô làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang đến một phần salad rau sống.

Giang Đình Nhu vừa định ăn thì một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau cô.

“Phần salad này, thật ra không ít calo đâu.”

Giang Đình Nhu quay đầu nhìn lại.

Tôi bước ra từ nhóm người giúp việc, đứng cách cô ta không xa.

“Rau sống thì ít calo thật, nhưng nước sốt lại dùng rất nhiều sốt mayonnaise và phô mai kem. Đường cao, muối cao, chất béo cũng cao — không chỉ gây béo mà còn dễ khiến mặt bị phù.”

Giang Đình Nhu vô thức đưa tay sờ mặt mình.

Cô ta có gương mặt rất đẹp, đường nét tinh xảo. Nhưng vì hay tổ chức tiệc rượu vào ban đêm nên đúng là thường xuyên bị phù nề.

Cơ thể cô ta cũng hơi thừa cân, thường mặc đồ rộng để che dáng. Dù thời tiết có nóng đến đâu cũng không dám mặc áo hai dây hay quần short, sợ lộ khuyết điểm.

Ngay cả vị hôn phu của cô ta – tổng giám đốc Cố – cũng từng vô tình buột miệng:

“Đình Nhu vốn đã rất đẹp rồi, dĩ nhiên, nếu gầy đi một chút thì sẽ càng đẹp hơn.”

Vì thế suốt những năm qua Giang Đình Nhu vẫn luôn muốn giảm cân.

Nhưng cô tiểu thư từ bé sống trong nhung lụa này, lại cực kỳ thiếu ý chí.

Tập luyện thì than mệt, than khổ, duy trì được vài ngày là bỏ.

Ăn kiêng cũng không kiềm chế nổi — ăn salad buổi tối, nửa đêm lại gọi gà rán.

Còn những biện pháp mạnh như hút mỡ, cô ta sợ đau nên nhất quyết không chịu thử.

Lúc này, quản gia Ngô thấy tôi chê bai phần salad mà chị ta đích thân chuẩn bị, liền tỏ ra không vui:

“Cô là ai?”

Tôi lịch sự gật đầu chào:

“Quản gia Ngô quên rồi sao? Tôi đến để phỏng vấn vị trí chuyên gia dinh dưỡng cá nhân cho tiểu thư Giang.”

Chị ta cau mày, hình như đã có chút ấn tượng, nhưng ngay sau đó lại quay sang quở trách:

“Salad là món ăn kiêng mà ai cũng công nhận, sao đến cô lại nói không thể ăn?”

“Cái gì mà ai cũng công nhận,” tôi điềm tĩnh đáp, đồng thời lấy ra một hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, “chưa chắc đã là đúng.”

“Ví như mọi người đều cho rằng khi giảm cân thì không được ăn thịt hay đồ ngọt, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.”

Tôi mở hộp ra, bên trong là một phần đùi gà rán và bánh chocolate lava.

“Đùi gà đã được bỏ da, dùng nồi chiên không dầu để chế biến, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt, cung cấp lượng protein chất lượng giúp tăng cơ.

Còn bánh chocolate này là phiên bản keto không đường, vị ngọt đến từ loại đường 0 calo, tổng năng lượng chỉ bằng một phần ba bánh thường.”

Giang Đình Nhu cầm nĩa lên nếm thử một miếng bánh.

Dòng chocolate nóng hổi, ngọt ngào tan chảy trong miệng, lập tức xoa dịu cơn cáu kỉnh do đói bụng suốt nãy giờ của cô ta.

Tôi nhân cơ hội lấy từ trong túi ra một xấp giấy tờ, cung kính đưa tới:

“Tiểu thư Giang, đây là bằng chuyên gia dinh dưỡng và chứng chỉ ẩm thực của tôi. Trước đây tôi từng giúp rất nhiều khách hàng nữ thành công giảm cân.”

“Chỉ cần tôi chịu trách nhiệm phối hợp khẩu phần cho tiểu thư, không cần tập luyện, mỗi bữa vẫn có thể ăn uống thỏa thích — nhưng vẫn dễ dàng có được cổ thiên nga, eo con kiến và đôi chân nuột như trong truyện tranh.”

Giọng tôi nhẹ nhàng, pha lẫn chút mê hoặc không để lộ, quả nhiên khiến Giang Đình Nhu thoáng lộ vẻ cực kỳ động tâm.

Cô ta lật qua hồ sơ của tôi, hờ hững hỏi:

“Cô tên là Tô Thanh Dư, người Giang Châu?”

Tôi gật đầu.

Giang Đình Nhu quay sang liếc nhìn quản gia Ngô:

“Ồ, Ngô Mạn, lại là đồng hương với cô đấy.”

Rồi cô ta liếc mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân:

“Cô Ngô nhà cô lúc mới đến đây quê mùa muốn chết, trông cô thì có vẻ sang hơn nhiều đấy.”

Quản gia Ngô bị cô ta trêu, chỉ dám cúi đầu im lặng, không nói nửa lời, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại thoáng chút ghen tỵ.

Giang Đình Nhu thu hết biểu cảm ấy vào mắt, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhếch môi cười đầy hứng thú.

Cô ta rất thích cảm giác này.

Chúng tôi, đám người hầu, đều là những con kiến dưới chân cô ta — mà cô ta thì là đứa trẻ vô công rồi nghề ngồi dưới gốc cây to, thích thú nhìn bầy kiến đánh nhau.

Cô ta cầm lấy phần bánh và đùi gà chuẩn bị về phòng, rồi lười nhác quay lại dặn dò quản gia Ngô:

“Sắp xếp cho cô ta một phòng, lương thì cô tự quyết đi.”

Quản gia Ngô nén giận, khẽ đáp:

“Vâng.

Đi theo tôi.”

Đám người hầu nhìn theo bóng chị ta dẫn tôi rời đi, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ háo hức chờ xem kịch hay.

Tuy tôi đã trúng tuyển, nhưng mới đến đã đắc tội với quản gia lâu năm nhất nhà họ Giang – Ngô Mạn, cuộc sống về sau hẳn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Tiếng bước chân lặng lẽ vang lên trong hành lang, tôi theo Ngô Mạn đi đến căn phòng trong cùng.

Chị ta mở cửa, một mùi bụi bặm ập thẳng vào mặt.

“Cô ở đây đi.” Giọng chị ta lạnh lùng.

Đây là căn phòng được cải tạo từ kho chứa tạp phẩm, bình thường sẽ không sắp xếp cho bất kỳ người hầu nào ở cả.

Nhưng vì tôi mới đến đã đắc tội với Ngô Mạn, nên bị chị ta “phân công” đến đây cũng là chuyện dễ hiểu.

“Phòng này vừa nhỏ vừa dơ, nhưng lại có một điểm thú vị.”

Ngô Mạn hạ thấp giọng.

Chị ta cầm lấy một chiếc gương nhỏ, đi đến bên cửa sổ, rồi đặt gương ở một góc rất đặc biệt.

Trong gương, phản chiếu ra hình ảnh của Giang Đình Nhu đang ung dung thưởng thức bánh chocolate.

“Biệt thự nhà họ Giang là hai căn nhà liền kề được cải tạo ghép lại, đây là chỗ duy nhất có thể quan sát được phòng của Giang Đình Nhu.”

Ngô Mạn nói khẽ.

Chị ta quay sang nhìn tôi:

“Tô Thanh Dư, đừng khiến tôi thất vọng.”

2

Giang Đình Nhu không hề biết rằng, tôi và Ngô Mạn không chỉ là đồng hương.

Mười mấy năm trước, chúng tôi còn là bạn học cùng trường tiểu học.

Khi ấy, tôi chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ “sang chảnh”.

Tóc bị cạo sát như con trai, mặt vàng ệch như trát bùn, đến hơn mười tuổi còn chưa từng dùng đến băng vệ sinh.

Ngô Mạn thậm chí còn thảm hơn tôi.

Cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi, bị cha ruột và mẹ kế toan tính bán cho một lão độc thân trong làng bên.

Cô ấy không chịu, liền bị đánh cho sống dở chết dở.

Khuôn mặt sưng vù như đầu heo, đến mức ngũ quan cũng chẳng còn nhận ra được.

Chúng tôi là đối thủ không đội trời chung.

Thường xuyên vì hơn kém nhau một hai điểm mà thức trắng đêm ôn bài.

Cả lớp, thành tích của chúng tôi là nhất nhì.

Nhưng học giỏi cũng chẳng ích gì.

Năm đó, cả hai đứa đều bị gia đình gọi về.

Vì nhà nghèo không có tiền tiếp tục đi học.

Vận mệnh ban đầu dành cho tôi là ở nhà làm nông, phụ bố mẹ chăm em trai.

Vận mệnh của Ngô Mạn là bị cha trói lại rồi đem gả cho lão già hàng xóm.

Nhưng rồi… chúng tôi gặp được chị gái ấy.

Chị tên là Nhạc Nguyệt, năm ấy mới mười tám tuổi, là giáo viên tình nguyện trẻ nhất trong đội ngũ dạy học ở vùng cao.

Những giáo viên khác khuyên chị:

“Em lấy đủ điểm tích lũy tình nguyện rồi rút đi, nơi này nghèo quá, không phải chuyện em có thể gánh được đâu.”

Nhưng chị chỉ cười nói:

“Cứ cứu được một người thì hay một người mà.”

Chị đến nhà tôi, thuyết phục cha mẹ tôi cho tôi đi học tiếp.

Trường hợp của Ngô Mạn còn phức tạp hơn.

Chị gọi điện báo lên cơ quan chức năng, tìm phóng viên lên bài, ép buộc, đe dọa, dỗ dành đủ kiểu.

Cô gái mười tám tuổi ấy, chẳng biết sợ là gì.

Chẳng hiểu bằng cách nào, cuối cùng chị thực sự giúp cả hai chúng tôi được quay trở lại trường.

Chị dạy chúng tôi toán, dạy tiếng Anh.

Chị dạy hết mình, còn chúng tôi thì học như điên.

Vào ngày kết thúc đợt dạy tình nguyện, chị để lại toàn bộ số tiền mình có, bảo chúng tôi dùng để mua sách giáo khoa.

Thực ra chị cũng rất nghèo — nghe nói lên đại học đều dựa vào học bổng và vay vốn sinh viên.

Thế mà chị vẫn để lại toàn bộ số tiền dành dụm từng chút một cho chúng tôi.

Chị nói: “Các em cần tiền hơn chị.”

Ngày chị rời đi, chị gọi mấy đứa chúng tôi ra sân trường nhỏ cũ kỹ, đã xuống cấp từ lâu.

Trên nền xi măng nứt nẻ, dưới bầu trời đêm sao lấp lánh rực rỡ, chị bảo mỗi người chúng tôi hãy nói ra ước mơ của mình.

Ngô Mạn nói, cô ấy muốn trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn.

Tôi nói, tôi muốn trở thành hoa hậu sắc đẹp.

Còn cô bé út lớp — đứa hay khóc nhất — ôm lấy chị không chịu buông, mũi dãi lem nhem dính đầy áo chị, nức nở nói rằng em muốn làm nhà thiết kế thời trang.

Chị cũng bật khóc.

Chị xoa đầu cô bé, dịu dàng nói:

“Các em phải luôn nhớ ước mơ của mình.”

Chị không biết rằng… thật ra chúng tôi còn có một giấc mơ chung.

Đó là học thật giỏi, thi đậu đại học, rồi đến thành phố lớn tìm chị.

Nhưng giấc mơ đó… mãi mãi sẽ không thể thực hiện được nữa.

Tháng thứ sáu kể từ ngày rời khỏi ngôi làng nghèo của chúng tôi, chị qua đời.

Chị rơi từ tầng cao của khách sạn sang trọng thuộc sở hữu nhà họ Giang, đập thẳng xuống nền bê tông cứng lạnh, máu văng tung tóe.

Hôm đó… là sinh nhật của người bạn thân – Giang Đình Nhu.