Chương 9 - Báo Thù Của Thần Kiếm
Ôn Giáng Tuyết thu hồi thần thức từ thông linh trận, bước ra khỏi hồ tiên, đối mặt với một tiểu tiên thị.
“Dao Quang tiên tử muốn tạ lỗi, đích thân chuẩn bị Kim điện cho người.”
Ôn Giáng Tuyết nhàn nhạt nhìn tiên thị: “Dẫn đường đi.”
Không ngoài dự đoán, Kim điện Lạc Dao Hề sắp xếp cho nàng vừa cũ vừa nhỏ, lạnh lẽo thảm hại.
Rõ ràng là muốn cảnh cáo.
Ôn Giáng Tuyết lại hỏi: “Chắc chắn là nơi này?”
Tiên thị cúi đầu, giọng cung kính mà lời nói lại khó nghe: “Dao Quang tiên tử luôn phụ trách Kim điện, đương nhiên sẽ không nhầm.”
“Đây đã là Kim điện tốt nhất mà tiên tử có tư cách ở rồi.”
Nói xong liền rời đi.
Ôn Giáng Tuyết nhìn tòa Kim điện ấy, khẽ nhếch môi.
Ngàn năm trôi qua Lạc Dao Hề vẫn như xưa, nhất định phải chiếm thế thượng phong mới chịu.
Nhưng nàng ta không nghĩ đến, phân biệt rõ ràng như vậy, tiên giới sẽ nhìn nàng ta ra sao.
Mà đối xử hà khắc với ân nhân cứu mạng như nàng, Lục Trầm Kích sẽ nhìn nàng ta thế nào?
Chưa đầy một canh giờ, chuyện Lạc Dao Hề sắp xếp Kim điện tồi tàn cho Ôn Giáng Tuyết đã lan khắp tiên giới.
“Lăng Tuyết tiên tử tuy chỉ là nhất cảnh, nhưng vừa rồi bị thương vì Chiến Thần, Dao Quang tiên tử làm vậy có hơi quá.”
“E là vì ghen ghét, bản thân tu hành nhiều năm không tiến, còn Lăng Tuyết tiên tử mới phi thăng đã được Chiến Thần để mắt tới.”
“Nói đi cũng phải nói lại, xét về xứng đôi, Dao Quang tiên tử thật sự không xứng với Chiến Thần, Lăng Tuyết tiên tử thì lại……”
Nàng biết, Lạc Dao Hề nhờ được Lục Trầm Kích sủng ái mà kết thù với không ít người trong tiên giới, ai nấy đều có oán khí.
Chỉ cần xé một lỗ, phần còn lại sẽ tự động tuôn ra.
Khi Lục Trầm Kích đến tìm Ôn Giáng Tuyết, nàng đang lau kiếm của mình.
Mỗi góc đều được bảo dưỡng kỹ lưỡng.
Nhìn thanh kiếm giống hệt năm xưa ấy, ánh mắt Lục Trầm Kích khẽ sững lại.
Lúc đầu, hắn cũng từng yêu quý Lăng Tuyết kiếm như thế.
Nhưng sau đó……
“Chiến Thần điện hạ đến có việc gì sao?”
Nghe thấy giọng Ôn Giáng Tuyết, Lục Trầm Kích nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc trong lòng.
“Chuyện ma tộc gây loạn, ngươi phải cùng ta đi chuyến nữa.”
“Trong cơ thể ngươi dường như có năng lực đặc biệt, ma độc của ma tộc khiến kẻ khác bị tổn thương nguyên khí nặng nề, còn ngươi chỉ cần vài ngày đã hồi phục, Thiên Đế hy vọng ngươi có thể giúp sức.”
Ôn Giáng Tuyết gật đầu: “Được.”
Nàng vốn không phải thân thể phàm tục, ma độc nhỏ nhoi sao có thể tổn hại nàng.
Nhưng cùng Lục Trầm Kích làm nhiệm vụ, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều cơ hội hơn.
Trải qua ngàn năm lịch kiếp nhân gian, Ôn Giáng Tuyết đã thấy đủ trò trong chốn thâm cung đại viện, có vài chiêu cũng nên dùng đến lúc này.
Ban đầu còn nghĩ phải tìm cớ để có thời gian riêng, giờ thì được dâng đến tận miệng.
Ôn Giáng Tuyết cầu còn không được.
“Còn nữa.”
Lục Trầm Kích đưa mắt nhìn quanh, hơi nhíu mày.
“Chuyện Kim điện, Dao Nhi không phải cố ý.”
“Ta sẽ đổi cho ngươi một nơi khác, đừng chấp nhặt với nàng ấy.”
Ôn Giáng Tuyết lặng lẽ nhìn Lục Trầm Kích, không tranh cãi thêm gì, chỉ khẽ mỉm cười.
“Ta biết, ta sao có thể so với nàng ấy.”
“So với chỗ ở nơi trần gian của ta, nơi này đã rất tốt, nếu chuyện đổi Kim điện làm phiền điện hạ thì không cần miễn cưỡng.”
Lục Trầm Kích thoáng kinh ngạc.
Hắn vốn nghĩ với tính cách của Ôn Giáng Tuyết, nàng chắc sẽ tranh luận đôi câu, không ngờ lại lập tức đồng ý.
Thậm chí còn nói sợ làm phiền hắn…
Một cảm giác áy náy mơ hồ dâng lên trong lòng hắn.
Lục Trầm Kích thu lại tâm tư: “Ta đã nói có thể đổi thì nhất định sẽ làm được, không phiền gì.”
“Đi thôi.”
Hai người cùng rời khỏi Kim điện.
Vừa đến trước pháp trận truyền tống dẫn xuống trần gian, Lạc Dao Hề bỗng xuất hiện.
“Trầm Kích, huynh thật sự muốn đưa nàng ta xuống trần gian một mình sao? Dựa vào cái gì? Nàng ta đã cho huynh uống bùa mê gì vậy?”
Giọng Lục Trầm Kích đã mang vẻ mất kiên nhẫn: “Thiên Đế có lệnh, nàng lại muốn gây rối gì nữa?”
Nhưng Lạc Dao Hề không hề nhận ra sự bất mãn đó, vẫn lên tiếng:
“Ta mặc kệ, sao huynh có thể đưa một nữ tiên khác xuống trần gian?”
“Chẳng phải huynh từng hứa, chỉ sẽ cùng ta hạ phàm sao?”
Nàng ta vừa nói vừa bước tới, định nắm tay Lục Trầm Kích, hoàn toàn chẳng còn vẻ phong thái tiên tử.
Lục Trầm Kích hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Đưa nàng ta đi.”
Đợi tiên thị dẫn Lạc Dao Hề rời đi, Lục Trầm Kích mới thấy nhẹ nhõm đôi chút, vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Ôn Giáng Tuyết.
Không có vẻ xem trò hay, cũng không có vẻ hả hê, Ôn Giáng Tuyết chỉ yên lặng đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ trong trẻo, lạnh nhạt.
Lục Trầm Kích sững sờ trong chốc lát: “Thật thất lễ.”
Không đợi hắn nói thêm, Ôn Giáng Tuyết đã bước vào pháp trận truyền tống.
“Đúng là như vậy.”
“Khi xưa ở nhân gian nghe bao giai thoại về Thiên Lục Thần Quân, chưa từng nghĩ có ngày phi thăng, lại có thể thấy trò cười của ngài ấy.”
Lục Trầm Kích ngẩng đầu, đối diện ánh mắt bình tĩnh của Ôn Giáng Tuyết, không khỏi nhíu mày.
Không thể không thừa nhận, ở nhân gian hay tiên giới đã mấy nghìn năm, hắn vẫn không nhìn thấu nữ tử trước mắt.
Lúc thì lạnh nhạt mỉa mai, lúc lại chủ động nhún nhường, hắn cứ tưởng nàng là lưỡi kiếm sắc bén, lại hóa ra như tuyết tan trong lòng bàn tay.
Cứ tưởng nàng dịu dàng, lại bị những gai nhọn vô hình của nàng làm tổn thương.
Không nhìn rõ, cũng chẳng đoán được, nhưng cảm giác quen thuộc toát ra từ nàng, lại khiến hắn không tài nào bỏ qua được.
Cảm xúc mơ hồ trong lòng bị hắn đè nén xuống, Lục Trầm Kích dời mắt, không đáp lời.
“Vào truyền tống trận đi.”
Tia sáng của truyền tống trận lóe lên rồi lại tắt, sau nhiều lần dịch chuyển, cuối cùng họ đến một ngọn núi hoang ở trần gian.
Lúc này đã là nửa đêm, rừng cây cao lớn không chút ánh trăng xuyên vào, chỉ còn lại một con đường mòn nhỏ.
“Ma tộc gây loạn lần trước dù khiến ngươi bị thương, nhưng bản thân hắn cũng bị trọng thương, vẫn luôn ẩn náu tại nơi này tĩnh dưỡng, hút tinh khí người sống, đã có mấy thường dân đi ngang qua bị hại, lần này chúng ta phải bắt được hắn.”
Lục Trầm Kích nói xong lại dừng một chút, rồi nói thêm.
“Lần này, nếu không thực sự cần thiết, đừng để bị thương nữa.”
Ôn Giáng Tuyết gật đầu: “Sẽ không.”
Hai người một trước một sau ẩn vào rừng, đi chưa bao xa, đã chạm trán hơn mười thường dân.
Những người đó mặc áo của nha dịch quan phủ, vừa nhìn thấy Ôn Giáng Tuyết liền sững sờ.
“Vương phi Điện hạ?”
Nói rồi mới nhận ra mình đã lỡ lời, đồng loạt quỳ sụp xuống đất.
“Tham kiến Thần nữ đại nhân! Nơi này có sơn tặc quấy phá, chúng tôi phụng chỉ đến tróc nã, không biết có mạo phạm đến Thần nữ.”
Ôn Giáng Tuyết hơi nhíu mày, còn chưa kịp gọi họ đứng dậy hỏi cho rõ, liền thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
Là Ân Trường Quệ.
Lúc này hắn mặc quan phục, mày mắt lạnh lùng, từng bước đi tới trước mặt hai người.
Không giống những người khác quỳ lạy, ánh mắt hắn lướt qua mặt Lục Trầm Kích, rồi dừng lại trên người Ôn Giáng Tuyết.
“Sao nàng lại tới đây?”
Ôn Giáng Tuyết ngẩng đầu: “Nơi này có ma tộc tác ác, ta và Thiên Lục Thần Quân phụng chỉ đến điều tra.”
Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh trăng trên trời đã bị nhuộm thành sắc máu.
Sương độc ngập trời, như một pháp trận tế lễ tà đạo nào đó.
Sắc mặt Ôn Giáng Tuyết lập tức nghiêm túc: “Nơi này nguy hiểm, các ngươi mau rời đi, mọi việc để bọn ta lo.”
Đám người kia vốn đã cảm thấy khu rừng đêm nay dị thường đáng sợ, giờ nghe chính miệng Thần nữ nói, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Chỉ còn lại Ân Trường Quệ đứng yên tại chỗ.
Ôn Giáng Tuyết cau mày: “Vì sao còn chưa đi?”
Trong đêm tối, không rõ vẻ mặt của Ân Trường Quệ, chỉ có giọng nói trầm thấp vang lên.
“Đã biết nơi này nguy hiểm, chỉ hai người các ngươi sao có thể đối phó được?”
n Trường Quệ vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng nhìn thấy Ôn Giáng Tuyết và Lục Trầm Kích đứng kề vai sát cánh, những lời quan tâm ấy lại chẳng thể thốt ra.
Mà thân là phàm nhân đối diện thần tiên, áp lực khủng khiếp khiến hắn thậm chí thấy khó thở.
Bao năm qua Ân Trường Quệ chưa từng có cảm giác bản thân nhỏ bé như lúc này.
Chưa đợi Ôn Giáng Tuyết đáp lại, Lục Trầm Kích đã mất kiên nhẫn.
“Có giải quyết được hay không, không phải chuyện một phàm nhân như ngươi nên xen vào, tránh xa ra, đừng để bị liên lụy.”
Lục Trầm Kích nói không chút khách khí, rồi quay sang nói với Ôn Giáng Tuyết: “Đừng lãng phí thời gian.”
Rồi lập tức quay người đi trước.
Ôn Giáng Tuyết chỉ có thể đuổi theo, lúc đi ngang qua Ân Trường Quệ, chợt khẽ thở dài.
Dù gì cũng từng có duyên, Ôn Giáng Tuyết tuy chẳng còn yêu hận gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết.
“Nơi này thực sự nguy hiểm, bọn ta sẽ xử lý, chàng hãy quay về vương phủ đi.”
Dặn dò xong, Ôn Giáng Tuyết lập tức rảo bước rời đi.
Không thấy được phía sau, trong đôi mắt u tối như mực của Ân Trường Quệ, đôi tay siết chặt đến trắng bệch.
Cuối cùng, hắn vẫn quay về vương phủ.
Nhưng là đi thẳng vào một tiểu viện hẻo lánh.
Lưu Hạnh Nhi từ hôm đó như phát bệnh tâm thần, cả ngày điên điên khùng khùng, hiện tại đã bị giam giữ.
Thế nhưng cách bài trí trong tiểu viện lại không hề bị dỡ bỏ, pho tượng quái dị kia vẫn còn như đang mỉm cười.
n Trường Quệ lạnh lùng nhìn pho tượng, bất ngờ lấy dao găm ra, rạch một vết trên lòng bàn tay.
Máu đỏ sẫm lăn thành giọt, nhỏ xuống pho tượng, chớp mắt đã bị hấp thu.
n Trường Quệ trầm giọng mở miệng.
“Chuyện ngươi nói trước đó, ta đồng ý rồi.”
Lời vừa dứt, gió quỷ bỗng nổi lên ngoài cửa sổ.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng chặt, bùa chú bay khắp phòng, nến đỏ tự bốc cháy không cần lửa.
Trước mặt Ân Trường Quệ bỗng xuất hiện một làn sương máu đỏ.