Chương 2 - Bạo quân mắt mù!
[Zhihu] - Bạo quân mắt mù! - P2/4
Tác giả: Lạc Khê Nhi 洛溪儿
Nguồn: https://truyenne.net/section/1510741802517143552
Editor: Mai Thục Nhật
Ảnh: cre Pinterest
Bản dịch phi lợi nhuận, có thể sẽ có nhiều sai sót. Mong nhận được những góp ý từ mọi người!
-------------
07
Ngày tuyển phi.
Hoàng đế vô cùng hưng phấn.
Chờ đến khi nhìn thấy một đám mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, trăm hoa đua sắc.
Hắn thiếu chút nữa tự đâm hai mắt.
Miễn cưỡng chọn hai vị khó coi nhất, la hét không muốn ai nữa.
Thái hậu nháy mắt với ta.
Ta lập tức hiểu rõ.
“Ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi, mấy người các ngươi, bổn cung muốn hết. Những người khác đều trở về đi.”
Ta hoàn mỹ tránh được thiên kim của mấy đại thần mà Thái hậu coi trọng.
Thái hậu nhịn không được, mở miệng nói: "Ai gia cảm thấy Đại Lý Tự khanh gia, Vương Thượng thư gia, Triệu Đại tướng quân phủ cũng không tệ. Hoàng hậu cảm thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự cứng rắn của Thái hậu.
Ta nhìn thẳng lại, vẻ mặt bình tĩnh: "A, bổn cung cảm thấy không được tốt lắm. Nếu Thái hậu bảo bổn cung chủ trì, phải tin tưởng phán đoán của bổn cung.”
Không khí ngay tức khắc thành giương cung bạt kiếm.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía ta.
Thái hậu không giả bộ, trực tiếp quyết định đồng ý, Vương Chiêu Nghi, Triệu Quý Tần.
08
Đêm đó.
Hoàng đế kích động xoa tay đi trước khi lâm hạnh tạo con cháu với Tôn Đồng Ý mũi tẹt.
“Mỹ nhân, trẫm tới rồi!”
Ta đạp cửa một cước.
Tiêu Hành đang muốn đẩy ngã Tôn Đồng Ý, dưới chân bị trẹo lập tức ngã xuống đất.
“Hoàng hậu, ngươi, ngươi tới làm gì?!”
Hắn rất tức giận vì bị ta cắt ngang.
Ta không thể không tốt bụng nhắc nhở hắn.
“Bệ hạ, có thể ngươi không muốn làm rõ một chuyện nhưng mục đích ta tuyển phi, là để chơi cung đấu giải sầu với ta. Không phải cho con heo nhà ngươi hưởng thụ.”
Một ánh mắt của ta liếc qua.
Trong mắt Tôn Đồng Ý mang theo không cam lòng ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Hành cũng tức giận muốn rời đi.
Bị ta kéo mạnh.
“Ta đã nói ngươi có thể đi chưa?”
Tiêu Hành đặc biệt nghẹn khuất:
“Ngươi còn muốn làm gì?”
Ta nắm cằm hắn, cẩn thận nhìn đường nét ngũ quan rõ ràng của hắn. Sống mũi cao thẳng, quai hàm nét căng.
“Ta đã nói rồi, ta hối hận làm hoàng hậu. Ta muốn làm Thái hậu.”
Đẩy Tiêu Hành ngã xuống giường, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, ta đè lên.
09
“Bệ hạ vào ngày hai mươi tháng năm nguyên niên Nguyên Khánh, rốt cục thuận lợi cùng hoàng hậu động phòng.”
Bắt đầu cuộc sống vợ chồng hàng ngày đặc biệt cảm động viết xuống những lời này.
“Hu hu hu, trong sạch của trẫm, lần đầu tiên của trẫm, mất sạch rồi.”
Ta đau lưng mỏi eo, lại nhìn thấy Tiêu Hành đáng thương núp ở góc tường cắn chăn.
Khác một trời một vực so với dáng vẻ dày vò suýt chút nữa làm gãy giường tối hôm qua.
Ta cười lạnh một tiếng: "Chờ trong bụng ta có con, mạng của ngươi cũng sẽ không còn.”
Trong nháy mắt Tiêu Hành trừng to mắt nhìn ta, không thể tin ta lại muốn bỏ cha giữ con.
"Ngươi còn không thể xác định trong bụng có hoàng tử hay không!"
Ta nở một nụ cười hòa ái với hắn.
“Cái này ngươi yên tâm, ta nói có thì chắc chắn sẽ có. Không có ta cũng có thể biến ra.”
Tiêu Hành hoảng sợ nhìn ta phát rồ.
Hôm đó hắn lập tức phái mấy chục thị vệ theo sát hắn, sợ ta xuống tay với hắn.
Lại càng không dám đi sủng hạnh phi tử, sợ lưu lại long chủng, hắn sẽ đi đời nhà ma.
Mới qua không đến hai tháng.
Các phi tử trong cung tiếng oán than dậy trời đất.
Đều đến chỗ Thái hậu khóc lóc kể lể ta đã giày vò Hoàng đế khiến hắn mắc chứng sợ phụ nữ.
Thái hậu không bao giờ cùng hư tình giả ý với ta.
Thẳng thắn uy hiếp ta: "Triệu Quý Tần tài hoa hơn người, thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là quý phi được tuyển chọn tốt nhất. Đêm nay chắc chắn phải để cho Hoàng Thượng thành công sủng hạnh Triệu Quý Tần. Nếu không ai gia để cho ngươi trở thành phế hậu!"
Đêm đó ta lập tức kéo Tiêu Hành đến tẩm cung của Triệu Quý Tần.
Đẩy hắn vào phòng.
Tiêu Hành kinh ngạc kéo ta.
“Ngươi thật sự muốn trẫm sủng hạnh người khác?”
Ta không chút do dự gật đầu: "Thái hậu đã lên tiếng rồi.”
Ánh mắt Tiêu Hành đột nhiên trở nên sâu xa, lẳng lặng nhìn ta.
Trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu.
“Hoàng hậu, trẫm phát hiện, ngươi không có tim.”
10
Tiêu Hành xoay người đi vào trong phòng Triệu Quý Tần.
Triệu Quý Tần ăn mặc cực kỳ mát mẻ quyến rũ phấn chấn nghênh đón.
Sắp nhào vào trong lòng Tiêu Hành.
Ngay sau đó, vẻ mặt đột nhiên bất mãn nhìn về phía ta đang đi vào.
“Nương nương, người vào đây làm gì? Thiếp thân cùng bệ hạ muốn nghỉ ngơi!”
Tiêu Hành kinh ngạc quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Ta quét một vòng, lôi kéo Tiêu Hành an vị ở vị trí chủ vị.
Lúc này mang vẻ mặt khó hiểu mở miệng với Triệu Quý Tần.
“Ai nói ngươi có thể nghỉ ngơi? Không phải Thái hậu khen ngươi cầm kỳ thư họa không cái gì không giỏi, để cho bệ hạ sủng hạnh ngươi sao? Bắt đầu biểu diễn đi. Ta với bệ hạ đều sẽ nghiêm túc thưởng thức một phen, sủng hạnh tài hoa của ngươi.”
Triệu Quý Tần như bị sét đánh, khuôn mặt rạn nứt nhìn ta.
"Sao, lời hoàng thượng hoàng hậu cũng không nghe, ngay cả lời Thái hậu cũng muốn cãi lại?"
“Ngươi, ngươi khinh người quá đáng!”
Triệu Quý Tần đàn ca như bị tra tấn trong bao lâu.
Thì Tiêu Hành dùng ánh mắt nghiên cứu thiên tài, nhìn ta bấy lâu.
Đi lên triều, còn bội phục cảm khái.
“Trẫm thật tò mò trong đầu Hoàng hậu ngươi chứa cái gì.”
Tất nhiên là tràn đầy trí tuệ rồi, hỏi thừa.
11
Ta nghe nói Triệu Quý Tần ở trong cung Thái hậu cực lực khóc lóc kể lể một ngày.
"Hoàng hậu nàng ấy không phải người, nàng táng tận lương tâm, nàng ngủ lại kiên quyết để thần thiếp hát nhảy cả đêm, cả một đêm đấy!"
Ta rất oan ức, rõ ràng là Tiêu Hành khen hay nên để cho nàng tiếp tục.
Nhưng Thái hậu vẫn giận tím mặt.
“Chân thị mỹ nhân, được Mộc Thiên ân phong là hoàng hậu, lại hay đố kị, ý đồ khống chế hậu duệ hoàng thất, đánh mất phụ đức, khó lập trung cung. Trực tiếp trục xuất phong hào hoàng hậu, tống vào lãnh cung!”
Một đám cấm vệ quân đấu đá lung tung xông vào Phượng Tường cung của ta.
“Hoàng hậu, không, phế hậu, thỉnh ngài di chuyển tới lãnh cung.”
Ma ma thiếp thân của Thái hậu, khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống mở miệng.
Cảnh tượng này đối với ta mà nói, muỗi thôi.
Đã đến lúc cho bọn họ biết, vì sao ta lại được gọi là khuê nữ của lão gia.
“Bổn cung không muốn đi.”
Ta thản nhiên mở miệng.
Ma ma một bộ gãi đúng chỗ ngứa.
“Vậy đắc tội rồi. Người đâu, kéo phế hậu đi lãnh cung.”
Hai cấm vệ quân hung thần ác sát tiến lên.
Bịch!
“A!”
Bịch hai tiếng.
Ngay cả ống tay áo của ta mà bọn họ cũng không đụng tới, một người trong đó đã bị vấp chân bàn một cái, không cẩn thận đẩy ngã người kia, té chồng lên nhau trên mặt đất, vừa khéo ngã đến choáng váng đầu óc.
“Mất hết thể diện, những người khác lên!”
Ma ma ra lệnh một tiếng.
Mười mấy cấm vệ quân còn lại xông lên.
“A! Ai đẩy lão tử!"
“Chân của ta! Ai giẫm? Ta liều mạng với ngươi!”
"Dám đánh lão tử đầu, cha lão tử cũng chưa từng đánh qua!"
Đột nhiên bọn họ đánh nhau thành một vòng tròn.
Ma ma dốc sức kêu đừng đánh nữa.
Bị ai không để ý một cước đá bay.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Ngoài cửa, tiếng công công thở không ra hơi vang lên.
Một bóng hình màu vàng sáng thở hồng hộc xông vào hô to:
“Không cho phép thương tổn hoàng hậu, trẫm còn chưa đồng ý phế…”
Còn chưa nói xong, hắn đã trợn tròn mắt.
Cấm vệ quân trên mặt đất đánh thành một cục, đầu rơi máu chảy.
Ta bình yên vô sự ngồi trước bàn xem náo nhiệt.
12
Tẩm cung Thái hậu.
“Hoàng hậu chắc chắn đã mua chuộc cấm vệ quân, lão nô thiếu chút nữa đã bị một cước đá chết. Nên nhốt tất cả bọn họ vào thiên lao!”
Ma ma ôm bụng khóc lóc kể lể.
Thái hậu trầm mặc thật lâu.
Mới cau mày mở miệng: "Ý của ngươi là, những thích khách ám sát thất bại kia, cũng bị nàng mua chuộc? Cũng có ý là, phủ Triệu tướng quân cũng bị nàng mua chuộc?”
Ma ma sợ tới mức rụt cổ lại.
Thử dò hỏi: "Chẳng lẽ sự thật là trùng hợp? Nào có chuyện kì lạ như vậy?”
“Trùng hợp hay không, thử xem sẽ biết.”
Thái hậu đích thân đến, ta hơi bất ngờ.
Thái hậu càng bất ngờ hơn.
Nhìn chằm chằm Tiêu Hành bên cạnh ta: "Hoàng thượng, nghe nói người không muốn phế hậu? Đây là muốn cùng đối nghịch với ai gia sao? Mặc dù người không phải ai gia thân sinh, nhưng ai gia tự nhận tận tâm tận lực đối với người, bây giờ người trưởng thành, cánh cứng rồi nên nhìn không quen mắt ai gia?”
Tiêu Hành nắm chặt tay áo, không nói gì.
Thì ra Tiêu Hành không phải con ruột của Thái hậu!
Đối với bà ta, ta luôn giữ im lặng.
“Thái hậu, không phải người đang nói nhảm sao? Ai nguyện ý làm hoàng đế bù nhìn. Người có thể gây sức ép như vậy, sao không giết hoàng đế rồi tự ngồi lên long ỷ đi?”
Toàn bộ người tẩm cung đều kinh hãi nhìn về phía ta.
Thái hậu tức giận: “Làm càn! Phế hậu ngươi năm lần bảy lượt yêu ngôn hoặc chúng, người đâu, vả miệng cho ta!”
Ma ma đã sớm vội xắn tay áo lên tiến lên.
Ta cũng lười giả bộ, đứng dậy đạp ngã bà ta.
Tiến lên túm lấy cổ áo Thái hậu:
“Bà già này, nhịn ngươi đã lâu. Gào phế hậu phế hậu không ngừng, mắc ói chếc đi được! Còn muốn tát ta, ai cho ngươi mặt mũi đấy!”
Thấy ta giơ tay muốn tát một cái.
Thái hậu hoảng sợ kêu to: "Hoàng hậu, ngươi muốn làm gì! Ngươi điên rồi, dám động đến ai gia?”
Không biết có phải miệng Thái hậu thối quá nên khó ngửi không.
Đột nhiên ta cảm thấy một trận buồn nôn trong bụng.
Oẹ!
Không nhịn được nôn móng heo nướng vừa mới ăn vào Thái hậu.
“A!”
Tiếng Thái hậu thê lương thét chói tai rồi hôn mê bất tỉnh.
13
“Bệ hạ, Thái hậu nương nương chỉ là tức giận bình thường, không có gì lo lắng.”
Thái hậu nghe nói như thế, lập tức không vui, trong mộng sắp chết kinh hãi ngồi dậy.
Bà ta chỉ vào ta đang được thái y bắt mạch.
Cắn răng nghiến lợi quát:
"Bệ hạ, phế hậu là người điên, ai gia thiếu chút nữa đã bị nàng hại chết, lập tức nhốt nàng vào lãnh cung!"
Ta cười nhạo một tiếng: "Ngoại trừ tống ta vào lãnh cung, ngươi còn có thể làm gì?"
Thái hậu ôm ngực, nói với Tiêu Hành: "Bệ hạ, người có nghe không, nàng không hề có tôn ti, chống đối trưởng bối, nào có tư cách trở thành mẫu nghi thiên hạ sau này được, nhất định phải phế nàng!"
Lão thái y đột nhiên lắc đầu.
“Không thể, không thể được! Hoàng hậu mang long chủng, tiên đế từng nói, huyết mạch hoàng thất luôn ít ỏi, phàm là mang long chủng, cho dù là ai cũng không được làm hại, người vi phạm trảm ngay tức khắc!"
Mang thai Long Chủng?
Tiêu Hành phút chốc nhìn về phía ta, vẻ mặt ngơ ngác.
Rốt cục sau khi phản ứng lại, trong đôi mắt sâu thẳm không giấu được vui mừng.
“Thái hậu! Không tốt rồi, Thái hậu lại ngất xỉu rồi!”
Trong một mảnh hỗn loạn, ta cũng hơi lơ mơ, ý thức sờ sờ bụng.
14
Tin tức ta mang thai rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Khắp chốn vui mừng.
Thái hậu hận ta đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì đối với ta.
Vui vẻ của Tiêu Hành qua đi, thỉnh thoảng thở dài thở ngắn vào bụng ta, muốn nói lại thôi.
Nhìn rất là ưu sầu.
“Thế nào, muốn hỏi bổn cung khi nào thì bỏ cha giữ con?”
Sắc mặt Tiêu Hành biến đổi nhanh chóng, vẻ mặt tủi thân.
“Còn không phải hoàng hậu nàng có dáng vẻ kinh thế hãi tục. Trẫm lo lắng hoàng nhi sinh ra, có thể di truyền từ nàng…”
Còn chưa nói xong, ta đã một cước đá hắn ra khỏi cửa.
“Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân có thể chếc bất cứ lúc nào đi, hài tử dùng để uy hiếp thiên tử để lệnh chư hầu được.”
Ta mới nói xong, một mũi tên hướng về phía Tiêu Hành bắn tới.
Nếu không phải ta kịp thời kéo hắn ra.
Đầu hắn sẽ có thêm một cái lỗ.
Đôi mắt Tiêu Hành trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Ngay sau đó, dựa sát vào bên cạnh ta.
“Trẫm nghe nói vận khí hoàng hậu luôn luôn rất tốt, thích khách năm lần bảy lượt đều giết không chết nàng. Trẫm quyết định sau này đi đâu cũng mang theo hoàng hậu!”