Chương 7 - Bảo Mẫu Dưới Mái Nhà
7
“Có cái này, mấy công ty từng từ chối giờ cũng quay lại tìm bọn mình!”
“Anh biết em luôn coi trọng năng lực, nhưng từ trước đến nay, bọn mình không thiếu thực lực, chỉ thiếu một chút may mắn thôi mà, đúng không?”
Tôi bật cười khổ, cảm thấy chuyện này đúng là quá mức vô lý.
“Vậy trong mắt anh, nhà họ Tô ở A thành sẽ chấp nhận một người như em sao?”
“Trong mắt họ, em khác gì ba em năm đó đâu?”
Nhà họ Hình vốn là cái hố không đáy.
Giới ở thành phố A lại càng coi trọng thân phận và lợi ích hơn cả thành phố C.
Đối tác không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người bước ra ngoài.
Không biết Tô Thịnh Kinh đứng ở cửa từ lúc nào, đợi người kia đi rồi mới tiến lại gần, nắm lấy tay tôi.
“Thì ra Tiểu Ngư, điều em lo là chuyện này à?”
“Vậy thì anh cho em thời gian, chờ em xử lý xong nhà họ Hình rồi cùng anh về A thành nhé?”
“Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn đưa em về ra mắt gia đình thôi, anh cũng đâu phải con một, nhà anh có người thừa kế đàng hoàng.”
“Ba mẹ anh còn đang mong anh đi ở rể kìa.”
Nói rồi, anh bật cười toe toét.
“Anh từng nói với em vì sao anh thích em chưa nhỉ?”
“Tiểu Ngư, chúng ta giống nhau lắm.”
“Anh có hai người anh trai, ai cũng xuất sắc. Từ khi anh chào đời, họ đã quá xuất sắc rồi, nên anh luôn bị đem ra so sánh và chẳng bao giờ bằng họ.”
“Người A thành gọi anh là ‘Tam thiếu’, nhưng thực ra anh được ông nội nuôi lớn. Ba mẹ anh chỉ chăm chăm vào hai người con đầu.”
“Nghe nói anh là đứa con ngoài kế hoạch, ban đầu họ còn định không sinh.”
“Là do ông nội anh tin Phật, cho rằng bỏ thai là không tốt, nên mới để anh ra đời.”
Nói đến đây, anh ngừng lại một lát.
“Ban đầu, anh từng rất ghét thế giới này, cho đến khi anh gặp được em.”
“Anh đến thành phố C chỉ để theo bạn đến gặp người yêu online, ai ngờ là cái bẫy lừa đảo tình cảm. Bọn anh bỏ chạy ra ngoài, rồi tình cờ thấy em đang cãi nhau với anh trai em giữa phố. Em cãi hay thật, tràn đầy sức sống.”
“Anh thấy rất thích. Thế là muốn hiểu rõ về em, càng tìm hiểu lại càng thích, nên anh quyết định chuyển đến C thành học – để trải nghiệm một cuộc đời khác.”
“Anh đã rất cố gắng, không dám ăn món gì đắt, đi xe cũng phải đi bộ một đoạn, chắc chắn không có bạn cùng lớp mới dám bước lên…”
“Em xem anh vất vả rời quê hương, chỉ để gặp em, có tính là ‘gả xa’ không?”
“Đây là một canh bạc lớn đấy, em không thể để anh thua đâu.”
Nói xong tràng dài, anh bỗng lấy má cọ vào tay tôi, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
“…”
Phiền chết đi được.
Tôi thở dài một hơi.
Tôi không ký hợp đồng với thành phố A, nhưng vì chuyện lần này mà Hình Triệt rút lui, vậy nên bọn tôi cũng xem như có được cơ hội cạnh tranh công bằng.
Phía đối tác lưỡng lự giữa studio của tôi và một công ty khác suốt một thời gian, cuối cùng vẫn nghiêng về phía chúng tôi vì báo giá rẻ hơn.
Nhưng ba tôi thì lại không nghĩ như vậy.
Ông ta đuổi thẳng đến công ty của tôi.
“Hình Tiểu Ngư, mày là đồ súc sinh!”
“Dám dùng thủ đoạn để cướp hợp đồng của anh mày!”
“Mày là con gái nhà họ Hình, thì nên đặt lợi ích của nhà họ Hình lên hàng đầu!”
Tôi nghe mà muốn cười.
Thật sự đã bật cười, cười đến mức không thở nổi, sau đó ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn ông ta:
“Vậy nên, ba à, năm đó mẹ con cũng vì lợi ích nhà họ Hứa mà gả cho ba à?”
Ông ta gào lên giận dữ, định lao vào đánh tôi.
Nhưng công ty của tôi có bốn năm chục người, tất cả đều một lòng một dạ với tôi, lập tức nhào tới khống chế ông ta lại.
Mọi người nhao nhao lên tiếng chỉ trích:
“Ông là ai đấy? Định đánh người à? Tôi sẵn sàng gọi công an đấy!”
“Mặt mũi ông đâu rồi? Nhà họ Hình quan trọng thế sao lúc trước không thấy ông bỏ ra chút công sức?”
“Là lợi ích gia đình hay lợi ích cá nhân của ông? Chủ nghĩa gia trưởng đáng tự hào thế cơ à?”
“Camera đều có hết rồi nhé? Lát nữa đăng lên mạng, cho họ lên thẳng hot search luôn!”
Câu nói cuối cùng, thật sự nói trúng tim đen của tôi.
Tôi mỉm cười:
“Đúng, không chỉ có đoạn ông vô lý gây sự hôm nay, mà còn có cả video của con trai ông.”
“Lần trước định không tốn một xu mà còn muốn thuê người làm trọn gói, tôi cũng ghi lại rồi.”
“Nếu đăng lên, không biết có ai nghĩ rằng nhà họ Hình đang đứt vốn, sắp chạy trốn không nhỉ?”
“Ông cũng không muốn tin đồn lan ra đâu nhỉ?”
“Năm triệu – đây không phải tống tiền, mà là trao đổi tài nguyên, ông có quyền từ chối.”
“Nếu không thích, tôi sẽ bán cho đám phóng viên, họ chắc chắn rất sẵn lòng mua.”
Sự thật là chuỗi tài chính nhà họ Hình đúng là có vấn đề.