Chương 9 - Giao Tiếp Có Khoảng Cách - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối
Buổi tối trở lại phòng thuê, tôi vừa mở cửa lập tức thấy hai cục bông vây quanh Thẩm Ngộ Dã cọ tới cọ lui.
Thẩm Ngộ Dã về sớm hơn tôi nên đã thay quần áo khá thoải mái.
Quần xám thể thao phối với áo hoodie màu trắng rộng thùng thình, thoạt nhìn vô cùng có cảm giác thiếu niên năng động.
Cộng thêm cặp kính nửa gọng màu đen kia, lúc đùa giỡn với hai chú chó con anh cười rộ lên tôi bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là "Sức hút của tri thức".
Dường như theo bản năng tôi lấy điện thoại di động ra lén chụp một tấm ảnh.
Chụp xong anh vừa khéo nhìn qua, đáy mắt còn vương lại nụ cười.
Nhưng sau khi nhìn thấy tôi, ý cười dưới đáy mắt của anh dần biến mất, khôi phục lại khuôn mặt lạnh nhạt như trong trường học.
Có điều vì thay đổi này của anh mà tâm tình của tôi lại thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy loại giao tiếp có khoảng cách này rất thích hợp với tôi.
Sau khi tôi và anh gật đầu với nhau thì cả hai không ai nói câu nào, đều tự làm chuyện của mình.
Có điều vẫn rất khó để phớt lờ đi.
Bởi vì nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng của Thẩm Ngộ Dã được xếp ngay ngắn bên cạnh của tôi.
Ban công cũng phơi quần áo của đàn ông.
Cửa ra vào có thêm giày của đàn ông.
Trong tủ lạnh còn có sữa chua và rau quả anh mua.
Cuộc sống của tôi cứ thế mà bị nhét vào rất nhiều thứ thuộc về anh, nhắc nhở tôi về sự hiện diện của anh.
Thậm chí đôi khi quay video Bảo Bảo cho các fan trên mạng xem, Bối Bối cũng sẽ tiến lại gia nhập trước ống kính, hai thiên sứ mỉm cười nghiêng đầu nhìn ống kính làm tim tôi trực tiếp mềm nhũn.
Có lẽ là bởi vì Bối Bối quá đáng yêu, thứ bảy này tôi vẫn nên đến sân vận động thành phố.
Thẩm Ngộ Dã về sớm hơn tôi nên đã thay quần áo khá thoải mái.
Quần xám thể thao phối với áo hoodie màu trắng rộng thùng thình, thoạt nhìn vô cùng có cảm giác thiếu niên năng động.
Cộng thêm cặp kính nửa gọng màu đen kia, lúc đùa giỡn với hai chú chó con anh cười rộ lên tôi bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là "Sức hút của tri thức".
Dường như theo bản năng tôi lấy điện thoại di động ra lén chụp một tấm ảnh.
Chụp xong anh vừa khéo nhìn qua, đáy mắt còn vương lại nụ cười.
Nhưng sau khi nhìn thấy tôi, ý cười dưới đáy mắt của anh dần biến mất, khôi phục lại khuôn mặt lạnh nhạt như trong trường học.
Có điều vì thay đổi này của anh mà tâm tình của tôi lại thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy loại giao tiếp có khoảng cách này rất thích hợp với tôi.
Sau khi tôi và anh gật đầu với nhau thì cả hai không ai nói câu nào, đều tự làm chuyện của mình.
Có điều vẫn rất khó để phớt lờ đi.
Bởi vì nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng của Thẩm Ngộ Dã được xếp ngay ngắn bên cạnh của tôi.
Ban công cũng phơi quần áo của đàn ông.
Cửa ra vào có thêm giày của đàn ông.
Trong tủ lạnh còn có sữa chua và rau quả anh mua.
Cuộc sống của tôi cứ thế mà bị nhét vào rất nhiều thứ thuộc về anh, nhắc nhở tôi về sự hiện diện của anh.
Thậm chí đôi khi quay video Bảo Bảo cho các fan trên mạng xem, Bối Bối cũng sẽ tiến lại gia nhập trước ống kính, hai thiên sứ mỉm cười nghiêng đầu nhìn ống kính làm tim tôi trực tiếp mềm nhũn.
Có lẽ là bởi vì Bối Bối quá đáng yêu, thứ bảy này tôi vẫn nên đến sân vận động thành phố.