Chương 8 - TUỆ TUỆ BÌNH AN - BÁO ÂN
Dạo gần đây, tôi đã nắm rõ mối quan hệ giữa mọi người trong bảo tàng nghệ thuật.
Luna là người đẹp số một của công ty, đã thầm mến Hình Nhiên nhiều năm, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Hình Nhiên vừa giàu, vừa cao ráo, người thích anh ấy nhiều vô kể, và Luna không phải là người đặc biệt nhất.
Cô ấy chỉ có thể giấu kín sự ngưỡng mộ trong lòng, biến nó thành động lực làm việc, kéo cả bộ phận tổ chức triển lãm chúng tôi làm thêm giờ không ngừng.
Buổi tụ tập lần này là để mừng nhà mới. Đúng vậy, ông chủ Hình đã chuyển sang nhà mới - một căn biệt thự một tầng, có sân vườn và bể bơi, đúng kiểu nhà trong mơ của tôi.
Rất nhiều đồng nghiệp trong bảo tàng đã đến, nhưng tôi không ngờ, Trần Vi và Giang Lộ cũng có mặt.
Trần Vi là họ hàng của Hình Nhiên, anh ta có mặt thì tôi hiểu được, nhưng Giang Lộ?
Tâm trạng hào hứng chuẩn bị ăn uống thả ga trong nhà sếp của tôi biến mất không còn dấu vết.
Tôi cầm ly nước trái cây, ngồi ủ rũ trên ghế sofa.
"Tôi không biết cô ấy sẽ đến."
Giọng nói trầm thấp kéo tôi về với thực tại.
Hình Nhiên không biết đã đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Trần Vi muốn đến, tôi không từ chối được, nhưng tôi không biết trong nhóm bạn cậu ấy dẫn theo lại có Giang Lộ."
"Không sao mà."
"Tôi chỉ gặp Giang Lộ vài lần, là lúc Trần Vi còn đi học, không quen thân lắm."
"Ồ, ồ."
"Tôi tuyệt đối không mời cô ấy."
"Tôi tin anh."
Nói xong, tôi chợt ngẩn người.
Tại sao anh ấy lại giải thích chuyện này với tôi? anh ấy mời ai là quyền của anh, đâu cần thiết phải giải thích với tôi…
Hình Nhiên tiếp tục nói:
"Thật ra, tôi định đuổi cô ấy đi, dù gì em cũng ở đây, tôi sợ em không vui. Nhưng bạn tôi khuyên không nên làm vậy, nên tôi muốn hỏi ý kiến em."
"Ý kiến của tôi?"
"Ừ, nếu em không muốn nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ mời cô ấy rời đi ngay."
"Không cần, cô ấy đã đến rồi mà."
Tôi tỏ vẻ rộng lượng, nhưng trong lòng lại nghĩ:
"Quả nhiên, Linh Tuệ ạ, mày giỏi thật! Giờ mày có thể quyết định cả khách mời của sếp rồi!"
Thực tế, cả buổi tôi và Giang Lộ không giao lưu gì nhiều.
Cô ta ngồi cùng nhóm bạn của Trần Vi, tôi ở với các đồng nghiệp, ngoài việc Trần Vi thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, hai nhóm hầu như không tiếp xúc.
Đến buổi chiều, trời nóng nhất, có người đề nghị ra bể bơi chơi, và được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.
Vì muốn được "xài chùa" bể bơi nhà Hình Nhiên, các đồng nghiệp đã nhắc nhở mọi người mang đồ bơi từ hai ngày trước trong nhóm chat.
Nhóm Trần Vi cũng xuống nước, cuối cùng hai bên cũng hòa vào nhau.
Tôi ngồi trên bờ, vừa xem vừa cười.
Lúc này, Giang Lộ đã thay đồ bơi, đứng sau lưng tôi.
"Linh Tuệ, sao cô không xuống nước?"
"Không muốn xuống."
"Mọi người đều xuống rồi, chỉ có mình cô không xuống, cô không hòa đồng nhỉ?"
"Liên quan gì đến cô."
"Ôi dào, cùng chơi thôi mà, sợ gì? Để tôi giúp cô."
Nói rồi, cô ta đột ngột đưa tay ra, nhanh chóng đẩy mạnh tôi từ phía sau.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã trượt chân, ngã thẳng xuống bể bơi.
Bể bơi thực ra không sâu.
Nhưng không biết các bạn có từng trải qua cảm giác này chưa, khi đối mặt với nỗi sợ hãi nhất, cơ thể sẽ bản năng mà vùng vẫy, không kịp suy nghĩ gì.
Khoảnh khắc chạm nước, tôi nhận ra cơn ác mộng tám năm qua lại quay trở lại.
Tôi hoảng loạn la hét, vùng vẫy trong nước, còn Giang Lộ đứng bên bờ, khinh miệt nói với giọng châm biếm:
"Cô đứng dậy đi! Bể này chỉ sâu có một mét rưỡi thôi! Bộ cô giãy dụa để gây chú ý với mấy anh độc thân ở đây hả?"
Lời cô ta bên tai tôi trở nên mơ hồ.
Nước tràn qua lồng ngực, qua yết hầu, hóa thành một bàn tay khổng lồ, muốn bóp chết tôi.
Tôi nghĩ mình xong đời rồi.
Ngay lúc đó, một bóng người bất chợt lao đến, nhảy xuống bể, mạnh mẽ kéo tôi lên.
Là Hình Nhiên.
Qua những làn sóng nước lấp loáng, khuôn mặt anh trong khoảnh khắc ấy như trùng khớp với hình ảnh tám năm trước.
10.
Buổi tụ tập mừng nhà mới của Hình Nhiên cuối cùng lại thành một phen hú vía vì tôi.
Giang Lộ bị Hình Nhiên đuổi thẳng cổ. Lúc ấy, vẻ mặt cô ta cực kỳ khó coi, đến khi đứng ở cửa vẫn cố gắng biện minh.
Nhưng lần này, ngay cả Trần Vi cũng không xin xỏ cho cô ta, nhóm bạn của cô ta cũng không nói một lời.