Chương 4 - Bánh Vẽ và Giày Rách

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cả phòng chết lặng.

Không ai dám lên tiếng, thậm chí tiếng thở cũng nhẹ đi.

Giang Hoài An đứng bật dậy, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm tôi.

“Lâm Thính, cô dám nói lại lần nữa?”

Tôi rút khăn giấy lau miệng, đứng dậy, xách túi lên.

“Tôi nói, tôi sắp về quê lấy chồng.”

“Chú rể khỏe mạnh, gia đình trong sạch, quan trọng nhất là — anh ấy không dơ bẩn.”

Nói xong, tôi quay người bước đi.

Sau lưng vang lên tiếng bàn ghế ngã đổ, cùng tiếng hét chói tai của Tống Miên.

Tôi không ngoảnh lại.

Ra đến bãi đỗ xe, vừa mở cửa xe ra, một bàn tay đập mạnh giữ lấy cửa.

Giang Hoài An đã đuổi theo.

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, ánh mắt hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Lâm Thính, cô làm đủ trò rồi chưa?”

“Vì muốn chọc tức tôi mà bịa ra chuyện này? Về quê lấy chồng? Cái xó nghèo nàn nhà cô, cô cưới được ai?”

Hắn ép sát tôi, chặn tôi giữa xe và cơ thể hắn.

“Ngoài tôi ra, ai còn muốn loại giày rách không sinh được như cô?”

“Ngoan ngoãn theo tôi về, xin lỗi Miên Miên một tiếng, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”

Hắn đưa tay định chạm vào mặt tôi, động tác lộ rõ sự khinh miệt.

“Chỉ cần cô biết nghe lời, tôi không ngại nuôi cô cả đời.”

“Bốp!”

Tôi dồn hết sức, tát hắn một cái thật mạnh.

Bàn tay tê rần.

Mặt Giang Hoài An bị đánh lệch sang một bên, năm dấu tay hiện rõ rành rành.

Hắn nhìn tôi không thể tin nổi, như thể tôi là một kẻ điên.

“Giang Hoài An, cái tát này là thay cho đứa bé chưa kịp chào đời.”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không còn một chút ấm áp.

“Đừng chạm đôi tay dơ bẩn của anh vào tôi, tôi thấy ghê tởm.”

Nhân lúc hắn sững người, tôi mở cửa xe, đạp ga phóng đi.

Trong gương chiếu hậu, Giang Hoài An đứng chết lặng tại chỗ, trông như một tên hề bị vứt bỏ.

4

Quả nhiên.

Sáng hôm sau, tôi nhận được thông báo điều chuyển.

Từ khoa nội trú chuyển sang khoa cấp cứu, hơn nữa còn là ca đêm suốt một tháng.

Lý do là “khoa cấp cứu thiếu nhân lực, cán bộ lâu năm cần phát huy sức lực còn lại”.

Trưởng khoa cấp cứu nhìn tôi, vẻ mặt đầy thương cảm, muốn nói lại thôi.

“Lâm Thính, đây là chỉ thị riêng của viện trưởng Giang, tôi cũng không làm gì được… với lại, bảo vệ vốn phân cho cô, bị Tống Miên gọi đi giúp cô ta chuyển nhà rồi.”

Tôi gật đầu: “Không sao.”

Đây chính là thủ đoạn của Giang Hoài An.

Muốn dùng công việc cường độ cao và môi trường khắc nghiệt để ép tôi phải cúi đầu.

Hắn nghĩ tôi sẽ khóc lóc van xin hắn.

Tiếc là, hắn đã sai rồi.

Tôi đặt điện thoại lên bàn, bắt đầu sắp xếp thuốc cấp cứu.

Đây là ca trực đêm cuối cùng của tôi ở bệnh viện này.

Qua đêm nay, tôi sẽ hoàn toàn tự do.

Hai giờ sáng.

Sảnh cấp cứu vắng tanh, chỉ còn tiếng máy móc thỉnh thoảng vang lên.

Đột nhiên, phía cửa chính vang lên tiếng ồn ào náo loạn.

Vài gã đàn ông nồng nặc mùi rượu, khiêng theo một tên đầu đầy máu chạy ào vào.

“Bác sĩ đâu! Chết đâu hết rồi! Mau chữa cho anh em tao!”

Bác sĩ trực ca vừa bước tới thì bị gã đầu trọc dẫn đầu đẩy mạnh một cái.

“Bớt lắm lời! Tiêm giảm đau trước đi! Đau hỏng người anh em tao là bọn mày chết với tao!”

Bọn chúng rõ ràng đã say xỉn, cảm xúc cực kỳ kích động.

Tôi bước đến, cố gắng xoa dịu tình hình.

“Thưa anh, xin giữ bình tĩnh, chúng tôi cần kiểm tra trước…”

“Kiểm tra cái mẹ gì!”

Tên đầu trọc bất ngờ rút từ người ra một con dao gọt trái cây, vung loạn trên không.

“Tao nói tiêm là phải tiêm! Đứa nào cản tao, tao đâm chết!”

Lưỡi dao lạnh lóe lên, mấy y tá trẻ sợ hãi la hét bỏ chạy tán loạn.

Vì không có bảo vệ, trạm y tá lập tức trở thành một hòn đảo cô lập, không ai chống đỡ.

Tên đầu trọc đỏ ngầu mắt, chĩa mũi dao về phía tôi.

“Mày! Qua đây tiêm thuốc cho anh em tao!”

Tôi nhìn con dao đang lắc lư, tim đập loạn như sắp vỡ tung.

Nhưng tôi buộc mình phải giữ bình tĩnh.

Tôi từ từ lùi lại, tay luồn vào túi áo, ấn nút gọi khẩn cấp.

Nút này kết nối trực tiếp đến điện thoại viện trưởng — là mức cảnh báo an ninh cao nhất của bệnh viện.

Chuông đổ ba tiếng.

Bị ngắt.

Ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên.

【Đang xem phim riêng với Miên Miên, đừng dùng mấy chiêu trò hạ cấp này để tranh sủng, ghê tởm.】

Nhìn dòng chữ đó, máu trong người tôi như đông lại.

Tranh sủng?

Trong mắt anh ta, mạng sống của tôi còn không bằng một buổi xem phim với Tống Miên?

Tên đầu trọc thấy tôi không động đậy, tưởng tôi đang khiêu khích, gào lên rồi lao tới.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)