Chương 7 - Bánh Ngọt Và Chàng Bạn Lạnh Lùng
Chương 7
Phải mất vài giây mới nhớ ra … thằng nhóc này là em trai ruột của tôi , cái đứa mà gần năm năm rồi tôi chưa gặp.
Không ngờ nó lớn phổng lên thế rồi .
Nhưng nói thật, tôi không thích nó lắm.
Ba mẹ tôi thiên vị rõ ràng, mọi điều tốt đẹp đều dành cho nó.
Tôi không khóc , cũng không làm loạn.
Chỉ lặng lẽ làm tự truyền thông, tự kiếm tiền, rồi xin học bổng đi du học, chỉ mong thoát khỏi cảnh làm máy in tiền cho em trai.
Không ngờ nó lại tìm tới tận cửa.
Tôi nhíu mày, không thoải mái gạt tay nó ra :
“Sao em tìm được đến đây?”
Nó không giận, mà vẫn cười tươi roi rói, tự nhiên bước thẳng vào phòng rồi bắt đầu đi quanh tham quan.
Vừa đi vừa xuýt xoa:
“Woa… Đây là nhà thuê ở nước ngoài à ? Nhìn xưa cũ dễ sợ luôn!”
“Woa! Cái này là đậu hũ thúi hả? Em hay thấy trong mấy clip du học, nhìn ngon ghê luôn, em cũng muốn thử lâu rồi !”
“Woa! Vòi nước này chảy ra coca luôn hả? Sang thiệt!”
“Woa! Phòng bên còn đang mở party nữa kìa, náo nhiệt ghê!”
Tôi : “…”
Dù tôi có cố tình nói xấu chỗ này thì chắc chắn cũng không nghĩ ra được mấy câu đó.
Nhưng tôi biết , đầu óc thằng em tôi đúng là… không thông minh lắm.
Tôi kéo tay áo nó:
“Tham quan xong rồi thì về đi , chỗ chị không có gì đáng xem đâu .”
Vừa lúc nó đi tới gần nhà vệ sinh thì Lục Ngộ Phong từ trong đó bước ra , cậu ấy vừa tắm xong, còn chưa sấy tóc.
Nhìn thấy em tôi , cậu ấy hơi khựng lại .
Thằng em tôi vẫn trầm trồ không ngớt:
“Woa, đây là người nước ngoài hả? Nhìn giống người Trung ghê!”
Tôi : “…”
Tôi vừa định lên tiếng giải thích, thì Lục Ngộ Phong đã quay đầu đi thẳng về phòng ngủ.
“Rầm” - đóng cửa cái rầm.
À phải rồi .
Tôi quên mất cậu ấy sợ xã hội, không giỏi tiếp xúc với người lạ.
Thằng em tôi thì làm như đây là nhà nó, lớn tiếng tuyên bố:
“Chị ơi, em sẽ ở lại đây vài hôm nha!”
Tôi lạnh mặt, định đuổi thẳng cổ nó ra ngoài.
Ai ngờ nó ôm chặt lấy ghế sofa không buông:
“Nghe em nói đã , nghe em nói đã ! Em giấu ba mẹ đi luôn á, vé máy bay về nước là 5 ngày sau . Ngoài vé đó ra em chẳng còn đồng nào hết! Nếu chị đuổi em thì em chẳng biết đi đâu luôn!”
Tôi vẫn không xiêu lòng.
Nó lập tức lăn đùng ra đất, vừa lăn vừa gào:
“Hu hu hu hu hu hu em tội nghiệp quá đi mất… Em là đứa trẻ đáng thương nhất thế giới nè hu hu hu hu…”
Tôi : “…”
Thật sự hết cách rồi .
Tôi đá một cú vào chân nó:
“Dậy đi , đừng có giả bộ nữa.”
Nó lập tức bật dậy, lại còn cười toe toét:
“Em có khoe với bạn cùng phòng là chị em là food blogger, nấu ăn siêu giỏi luôn á. Em thử một chút được không chị? Em có thể phụ chị một tay!”
Lúc ăn cơm.
Tôi cứ tưởng Lục Ngộ Phong sẽ trốn trong phòng như mọi khi.
Nên tôi đã múc phần riêng cho cậu ấy , định mang vào tận nơi.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi bếp, đã thấy cậu ấy … mặt lạnh như tiền, đang ngồi sẵn ở bàn ăn rồi .
Thằng em tôi thì đang hỏi chuyện rôm rả:
“Anh là bạn cùng phòng của chị em hả?”
“Trông cũng được đấy, nhưng không đẹp trai bằng em.”
“Chị em nấu ăn ngon ghê hông? Hồi trước chị hay nấu cho em ăn lắm đó!”
Bình luận:
“Ôi dồi ôi, câu nào cũng như đang khiêu khích.”
“Lục Ngộ Phong chắc đang tưởng thằng này là bạn trai cũ nhỏ tuổi của blogger nè Nghe nó cứ gọi chị chị thân thiết là giật mình liền, sợ mất vợ đến mức quên luôn mình sợ xã hội, liều mạng ngồi vô bàn ăn thể hiện chủ quyền. Ai ngờ ba câu của thằng nhóc đã đ.á.n.h sập tinh thần của cậu ấy rồi .”
Ra là cậu ấy hiểu lầm à …
Tôi đang định tới giải thích thì bị thằng em nhào tới ôm tay:
“Chị ơi, ngồi bên em nè cơm em múc sẵn cho chị rồi !”
“Cót két” - ghế vừa mới dịch ra một tiếng.
Lục Ngộ Phong lập tức đứng dậy, không nói lời nào quay người đi về phòng.
Bình luận:
“Không đi liền chắc khóc mất!”
“Thấy em trai với cô thân thiết như thế, chắc trong lòng ghen lắm, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra rộng lượng.”
…Cậu ấy thật sự khóc rồi sao ?
Tôi vội bảo em tôi cứ ăn trước đi , rồi tới gõ cửa phòng Ngộ Phong.
Không ngờ cửa không khóa.
Tôi do dự bước vào … thấy trên giường phồng lên một cục to.
Tôi kéo chăn ra , thò đầu vào :
“Cậu thật sự khóc rồi à ?”
Cậu ấy quay lưng lại , chẳng buồn để ý đến tôi .
Tôi đang ráng nhịn cười , định lên tiếng giải thích, ai ngờ Lục Ngộ Phong bỗng ngồi dậy, nhào tới ôm chầm lấy tôi :
“Anh… anh đang tiếp quản công ty của ba mẹ , đang học cách ra ngoài giao tiếp, anh không còn là kẻ sợ xã hội vô dụng nữa rồi .”
“Em có thể… đừng quay lại với cậu ta , hãy ở bên anh được không ? Anh thật sự rất thích em… hu hu hu…”
Câu sau càng nói càng nhỏ, càng lúc càng run, giọng còn bắt đầu nghẹn lại .
Mà tim tôi thì như bị hụt một nhịp.
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vòng tay ôm lấy cậu ấy :
“Được chứ.”
Còn nghĩ gì nữa?
Đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình lại thật lòng như vậy , kiếm đâu ra người thứ hai?
Còn ăn cơm nhà tôi không biết bao nhiêu lần rồi , chẳng lẽ lại để người khác hưởng?
Không ngờ sáng hôm sau , em trai tôi lặng lẽ rời đi .
Chỉ để lại một chiếc thẻ, trong đó có … ba trăm nghìn tệ.
Kèm theo một tờ giấy nhắn:
“Chị ơi, cơm chị nấu đúng là ngon như lời đồn. Lần sau em còn được tới ăn nữa không ?”
“Em biết chị sống ở nước ngoài không dễ, số tiền này chị cứ xài thoải mái đi , ba mẹ lúc đó bảo em tiêu gì cũng được , họ sẽ không biết gì đâu .”
“À đúng rồi , cái anh bạn cùng phòng của chị trông cũng đẹp trai lắm, chắc là gu của chị đúng không ? Em thấy hình như ảnh thích chị lắm đó. Em có giúp ảnh một chút xíu rồi , khỏi cần cảm ơn em đâu nha.”
“Lần sau gặp lại , nhất định phải hạnh phúc đó nha, chị gái.”
HẾT.