Chương 4 - Băng Lạnh Trong Hôn Nhân
Trái tim Giang Thời Nhiễm lập tức rơi thẳng xuống đáy.
Hứa Uyển cố gắng leo, nhưng khi gần đến miệng cống, sợi dây tưởng chừng chắc chắn bỗng nhiên đứt phựt!
Hứa Uyển hét lên, rơi ngược xuống!
“Uyển Uyển!” – Cố Quân Từ thất thanh, gần như theo bản năng lao tới, kịp thời chụp chặt lấy cổ tay cô ta, gồng sức kéo lên.
Cánh tay Hứa Uyển bị thành cống cào rách, máu rịn ra, đau đến nỗi nước mắt lăn dài.
Cố Quân Từ đau lòng tột độ, cẩn thận xem xét vết thương, không ngoảnh đầu lại, chỉ vội vàng dặn:
“Thời Nhiễm, em cứ ở dưới chờ một lát! Anh đưa Uyển Uyển đến bệnh viện băng bó rồi sẽ cho người mang dây mới tới cứu em! Cố gắng chịu đựng một chút!”
Nói rồi, anh bế ngang cô gái đang khóc nức nở, chạy thẳng ra xe quân dụng.
Tiếng động cơ gầm rú vang vọng, bóng dáng chiếc xe dần khuất vào cuối con phố.
5
Dưới đáy giếng chỉ còn lại một mình Giang Thời Nhiễm.
Vách giếng trơn trượt lạnh buốt, mắt cá chân nhói đau từng cơn.
Cô đợi rất lâu, lâu đến mức trời dần sẫm tối, tiếng người bên ngoài cũng thưa dần.
Quả nhiên, anh lại một lần nữa quên mất cô.
Giống như suốt những năm qua anh thường quên hết thảy về cô — quên sinh nhật, quên kỷ niệm ngày cưới, quên cả buổi hẹn đi xem phim mà anh đã hứa…
Lần này, khi bên cạnh có Hứa Uyển, anh càng sẽ không nhớ dưới đáy giếng còn có một người vợ.
Khát, lạnh, đói, cô biết mình chẳng thể trông mong anh nữa.
Cuối cùng, cô cắn răng, dựa vào thể lực và ý chí được rèn luyện trong quân ngũ, bấu chặt kẽ gạch, từng chút một khó nhọc leo lên.
Vách giếng sần sùi cắt rách ngón tay, đầu gối, máu lẫn với bùn, mỗi bước lên đều đau đến thấu tim.
Không rõ qua bao lâu, cô mới dồn nốt chút sức tàn, bò ra khỏi miệng giếng.
Khắp người thương tích, quần áo rách rưới, loang lổ máu.
Cô lảo đảo định đứng lên, trước mắt tối sầm, rốt cuộc ngã gục xuống con đường lạnh lẽo, mất đi tri giác.
…
Lúc Giang Thời Nhiễm tỉnh lại, trong mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng đặc trưng.
Một y tá đang cẩn thận băng bó vết thương trên cánh tay cô, thấy cô mở mắt liền thở phào:
“Tạ ơn trời, đồng chí, cuối cùng cô cũng tỉnh! Cô sao lại ngất trên đường thế này? May mà công nhân vệ sinh phát hiện kịp, đưa vào đây. Cả người toàn vết thương… là thế nào vậy?”
Giang Thời Nhiễm mấp máy môi, chẳng phát ra tiếng, chỉ lắc đầu.
Y tá khẽ thở dài, tiếp tục nói:
“Cô liên lạc người nhà đi, cần có người chăm, với lại viện phí còn chưa nộp.”
Người nhà?
Trong đầu cô thoáng qua cảnh Cố Quân Từ không do dự bế Hứa Uyển rời đi, tim như bị vật nặng đè nát.
Cô lại lắc đầu, giọng khàn đặc:
“Tôi… không có người nhà.”
Y tá khựng lại, ánh mắt tràn đồng cảm, vừa băng bó vừa khuyên:
“Cô gái à, thời nay phụ nữ vẫn cần có chỗ dựa. Cô nhìn phòng bên kia xem, cô gái ấy chỉ trầy tay một chút thôi mà chồng đã chẳng rời nửa bước, cái gì cũng lo, căng thẳng như thể trời sập…”
Giang Thời Nhiễm biết ngay người y tá nói tới là ai.
“Người chồng” kia, chính là chồng cô.
Còn “cô gái” kia, là người phụ nữ được anh đặt nơi tim.
Cô nhắm mắt, cưỡng ép nuốt xuống vị chua xót nơi cổ họng.
Băng bó xong, cô chống đỡ thân thể yếu nhược, tự mình đi đóng viện phí.
Khi ngang qua phòng bệnh của Hứa Uyển, cửa khép hờ.
Cô nhìn thấy Cố Quân Từ đang ngồi cạnh giường, tỉ mỉ gọt táo, cắt thành miếng nhỏ rồi đút cho cô ta.
Hứa Uyển giọng yếu ớt:
“Quân Từ… Thời Nhiễm vẫn còn dưới giếng chưa lên đâu… Anh nên đi cứu cô ấy trước đi. Em tuy đau thật, nhưng… không sao đâu…”
Cố Quân Từ động tác khựng lại, nhưng không ngẩng đầu, giọng thản nhiên:
“Không cần để ý đến cô ta. Cô ta đủ bản lĩnh, tự mình lên được. Em cứ yên tâm dưỡng thương, đừng lo mấy chuyện này.”
Một câu như mũi băng nhọn xoáy thẳng vào tim Giang Thời Nhiễm.
Cô loạng choạng, phải vịn tường lạnh ngắt mới không ngã, lặng lẽ quay người bỏ đi.
…
Những ngày sau, cô một mình lo thủ tục, một mình thay băng, một mình chịu đựng đau đớn cả thể xác lẫn sự hoang vắng trong lòng.
Đến ngày xuất viện, ở cổng bệnh viện, cô chạm mặt Cố Quân Từ đến đón Hứa Uyển.
Anh nhìn cô, ánh mắt dửng dưng, không nhắc gì đến chuyện bỏ mặc hôm đó, cũng chẳng hỏi vết thương của cô.
Như thể cô chỉ là một người qua đường xa lạ.
Ngày trước, cô sẽ đau đến khó thở vì sự lạnh nhạt ấy.
Bây giờ, chỉ còn lại tê dại.
“Lên xe.” – Cố Quân Từ nói gọn, mở cửa cho Hứa Uyển ngồi, sau đó mới nhìn sang cô.
Giang Thời Nhiễm im lặng lên xe.
Ba người, một quãng đường, không ai nói lời nào, bầu không khí ngột ngạt tới nghẹt thở.
…
Chẳng bao lâu sau khi về khu tập thể, chính trị viên trong đơn vị tìm tới, mặt mày niềm nở:
“Trung đoàn trưởng Cố, chị dâu, sắp tới đơn vị tổ chức liên hoan, muốn mời hai vị đến chia sẻ đôi lời, truyền chút kinh nghiệm tình yêu, hôn nhân cho đám lính trẻ học hỏi!”
Cố Quân Từ hơi nhíu mày, định từ chối, nhưng trước sự khẩn khoản và đây là sắp xếp của tổ chức, cuối cùng anh đành nhận lời.
Buổi liên hoan nhộn nhịp tưng bừng.
Giang Thời Nhiễm cứ ngỡ với tính cách lạnh nhạt của anh, cùng lắm chỉ nói qua loa vài câu.
Không ngờ, vừa bước lên sân khấu, anh lại nói trôi chảy, từ cách theo đuổi một cô gái, đến việc sau khi kết hôn phải quan tâm chăm sóc thế nào, chi tiết đến mức lạ thường.
Chị em, các bà vợ ngồi dưới nghe mà say sưa, thi nhau ngưỡng mộ nhìn về phía Giang Thời Nhiễm:
“Tiểu Giang thật có phúc quá! Không ngờ trung đoàn trưởng Cố lại biết thương vợ thế này! Nhìn cô kìa, chắc ngày thường được chiều chuộng ghê lắm!”
Ngồi dưới, mặt cô cứng ngắc, chẳng gượng nổi nụ cười.