Chương 632 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Công Tôn Trác Ngọc men theo đường nét gò má của Đỗ Lăng Xuân mà hôn xuống, hơi thở nóng rực phả lên cổ y, mập mờ và ướt át, so với những lần trước càng thêm thuần thục. Áo đỏ trên người Đỗ Lăng Xuân đã nhăn nhúm thành một mớ, rơi xuống đất tựa một đóa hoa diễm lệ, lặng lẽ nằm trên thảm lông.

"Ưm..."

Đỗ Lăng Xuân cảm thấy mặt bàn lạnh lẽo, cứng ngắc, khó mà thoải mái được, nhưng lại không thể vùng vẫy thoát ra. Đôi mắt y mơ màng, mất hồn, nhìn lên trần, khóe mắt dài thanh mảnh dần lan ra một màu đỏ thẫm, dục vọng như xua tan đi vài phần khí chất âm trầm thường ngày trên người y, cả thân thể mềm nhũn tựa như một vũng nước, để mặc người muốn làm gì thì làm.

Công Tôn Trác Ngọc thỉnh thoảng lại hôn lên những vết sẹo của y, những nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng không thể dịu dàng hơn.

Đỗ Lăng Xuân vào những lúc như thế này, luôn không thể khống chế được cảm giác xấu hổ dâng trào trong lòng, thân hình không ngừng run rẩy. Y siết chặt bờ vai Công Tôn Trác Ngọc, bị sự kích thích làm cho bật ra nước mắt, đôi mày nhíu lại, giọng khàn khàn: "Đừng..."

Công Tôn Trác Ngọc lại cúi xuống, hôn lên tai y, nhẹ nhàng mân mê rồi cắn khẽ, từng tiếng từng tiếng gọi y: "Tư công... Tư công..."

Anh nhấc lên một lọn tóc đen như lông quạ của Đỗ Lăng Xuân, thấp giọng hỏi: "Ngoài ta ra, còn ai có thể khiến tư công thoải mái như vậy?"

Đỗ Lăng Xuân không chịu nổi những lời lẽ vô liêm sỉ này của Công Tôn Trác Ngọc, mặt nóng bừng, tai cũng nóng, lại không thể phản bác được. Y giơ tay bịt miệng Công Tôn Trác Ngọc, vừa thở dốc, vừa đứt quãng nói: "Thằng nhãi, học mấy lời hỗn láo này ở đâu ra?"

Công Tôn Trác Ngọc đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Trong thoại bản đọc được."

Do bị bịt miệng nên giọng anh nghe không rõ ràng.

Mái tóc đen nhánh của Đỗ Lăng Xuân rối tung, y lườm anh một cái: "Chắc chắn không phải sách đàng hoàng."

Công Tôn Trác Ngọc lẩm bẩm: "Sách đàng hoàng thì ai thèm đọc."

Thân thể Đỗ Lăng Xuân không vững, vô tình làm đổ giá bút, phát ra một loạt tiếng leng keng loạn xạ. May mà Ngô Việt đã ra ngoài cửa đứng canh, không nghe thấy động tĩnh bên trong. Hai người làm loạn thư phòng đến một mớ hỗn độn, mãi đến khi trời tối mới thôi.

Đêm buông xuống, cảnh sắc trong sân vẫn đẹp đẽ như cũ, bóng dáng thưa thớt của những loại kỳ trân dị thảo lay động, tạo nên một vẻ phong tình khác biệt. Buổi chiều có người mang tới một chồng sổ sách, Ngô Việt nhìn sắc trời, tính toán thời gian đã gần đến, mới đi tới gõ cửa:

"Tư công."