Chương 282 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Trước đây, cô Sầm sợ nhất là "một con sâu làm rầu nồi canh", nhưng nhìn đám học sinh lớp 9 ngồi dưới kia, điều cô lo lắng lúc này lại là "cả nồi sâu làm hỏng một hạt gạo trắng" như Cận Hành. Cô lần lượt sắp xếp chỗ ngồi cho từng học sinh mới, nhưng đến lượt Cận Hành thì lại lưỡng lự.

Ngồi cuối lớp? Có vẻ hơi xa.

Ngồi trên đầu? Nhưng chiều cao của anh lại quá nổi bật.

Ngồi giữa? Nhưng những bạn xung quanh đều không học giỏi, lỡ kéo tụt thành tích của Cận Hành thì sao.

Nếu không phải vì anh thiếu bài thi, gần như chắc chắn anh đã trở thành ứng cử viên sáng giá của lớp mũi nhọn. Bây giờ bị phân xuống lớp dưới, đúng là chuyện trời đất trêu ngươi. Nhớ lại lời dặn dò của lãnh đạo nhà trường, cô Sầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía hàng ghế thứ tư.

"Trình Đậu Đậu, em là lớp trưởng, nhớ quan tâm bạn mới một chút nhé."

Nam sinh được gọi tên đeo một cặp kính dày cộp, trên mặt có vài vết tàn nhang, giọng nói có chút chậm chạp và vụng về: "Dạ, em biết rồi ạ."

Lớp 9 không có ai giỏi, nhưng nếu phải "chọn cột trong đám thấp", có lẽ chính là lớp trưởng Trình Đậu Đậu. Thành tích của hắn không tốt, nhưng thái độ học tập nghiêm túc, chỉ là hắn hơi kém thông minh. Những thứ mà học sinh lanh lợi chỉ cần học một lần là hiểu, hắn học mười lần cũng chưa chắc đã thấm.

Cận Hành ngồi cạnh ai cũng không quan trọng. Nghe vậy, anh liền chuyển bàn ghế đến bên cạnh Trình Đậu Đậu, không nói gì, chỉ sắp xếp lại sách vở rồi chuẩn bị vào tiết học.

Sau kỳ nghỉ hè, họ đã là học sinh lớp 12, nhiệm vụ học tập rất nặng nề. Thời khóa biểu dày đặc từ sáng đến chiều, buổi sáng học Văn, Toán, Anh, buổi chiều học Lý, Hóa, chạy qua chạy lại giữa phòng học và phòng thí nghiệm. Môn Thể dục gần như đã trở thành hình thức.

Khi cô Sầm đang phát bài luyện nghe tiếng Anh trên bục giảng, Trình Đậu Đậu đang chăm chỉ ghi chép, đồng thời âm thầm quan sát Cận Hành.

Hắn nghĩ người học giỏi như Cận Hành chắc chắn sẽ rất chăm chú trong giờ học.

Nhưng thực tế, Cận Hành thậm chí không cầm bút, chỉ ngồi im như đang để hồn đi đâu đó. Đợi đến khi bài nghe kết thúc, anh mới như bừng tỉnh, chậm rãi viết đáp án lên bài tập.

Trình Đậu Đậu nhìn qua một chút, lại so sánh với bài làm của mình, có vẻ không giống nhau.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .