Chương 247 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Cận Hành hơi nghiêng người tới, đẩy cậu tựa vào khung cửa rồi hôn một trận. Có thể thấy rõ, vì dậy sớm mà đầu óc vốn đã không tỉnh táo của Văn Viêm lại càng thêm mơ màng, cuối cùng thiếu dưỡng khí đến mức không biết mình bị Cận Hành kéo ra khỏi cửa từ lúc nào.
Trên phố đâu đâu cũng là những hàng quán, tiếng người rôm rả, những gian hàng bán bữa sáng vẫn còn nghi ngút khói, hương thơm bay xa.
Văn Viêm đút hai tay vào túi, cùng Cận Hành đi đến trường, trên vai trái đeo một chiếc cặp đen, bên trong chứa một cuốn từ điển cứng cáp, nặng trịch. Cậu luôn cảm thấy mang theo thứ như cục gạch này mới có cảm giác an toàn.
Sắp đến cổng trường Trung học số 6, Văn Viêm quay sang nói với Cận Hành: "Thi cho tốt, thi được điểm tối đa về nhé."
Cận Hành hơi nhướng mày: "Sao cậu biết là điểm tối đa?"
Văn Viêm liếc mắt nhìn anh: "Cậu ăn hai quả trứng chiên, thêm một chiếc quẩy của tôi."
Cận Hành không biết nghĩ đến điều gì, ngừng lại một lát: "... Quẩy, tôi quên ăn rồi."
"..."
Tâm ý của Văn Viêm đổ sông đổ bể, ngây người ra, nghĩ thầm Cận Hành chỉ ăn hai quả trứng, chẳng lẽ sẽ thi ra con số không? Đang định nói gì đó thì khóe mắt bất chợt thấy một nhóm người đang đến gần, cậu không hề biến sắc, nắm lấy cổ tay Cận Hành kéo anh ra sau mình.
Từ sau khi Tưởng Thiếu Long bị đuổi học, ở nhà chưa an phận được bao lâu đã kết thân với vài người xã hội, giờ cũng có mấy tên bạn bè xấu. Gã vẫn luôn ghi hận Cận Hành và Văn Viêm, đặc biệt chờ sẵn ở cổng trường Trung học số 6 để chặn người.
Tưởng Thiếu Long cao to, ăn mặc lố lăng, kéo theo bốn, năm người phía sau, trông đúng kiểu côn đồ. Từ xa gã đã nhìn thấy Cận Hành, dẫn người đi đến, đá văng lon nước ngăn đường, nở nụ cười như không cười: "Cận Hành, lâu rồi không gặp."
Cận Hành không để ý đến gã, mà nghiêng đầu hỏi Văn Viêm: "Cậu đánh lại bọn họ không?"
Văn Viêm ước chừng số người hai bên: "Cậu có nghe câu 'song quyền nan địch tứ thủ' chưa?"
[*] hai tay không đánh lại bốn tay, đánh không lại
Cận Hành gật đầu: "Tôi hiểu."
Đánh không lại chứ gì.
Văn Viêm cầm điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó tắt màn hình, tiện tay nhét vào túi, vừa xoa khớp tay vừa nói: "Lát nữa tôi hô một, hai, ba, cậu chạy thẳng vào trường."
Trường Trung học số 6 chỉ còn một đoạn ngắn nữa.
Cận Hành hỏi: "Còn cậu?"
Văn Viêm nghĩ thầm, tôi đâu có cần thi: "Hỏi nhiều làm gì, cậu cứ chạy là được."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .