Chương 6 - Bạn Trai Tôi Dùng Tiền Của Tôi Để Nuôi Người Khác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vẫn có một nhóm nhỏ chú ý đến nhan sắc của Lâm Diệu trong góc màn hình.

Tôi hạ quyết tâm, gọi lại cho anh trai:

“Anh đừng can thiệp vội, em có cách xử lý của riêng mình.”

Lúc tôi tìm đến, Lâm Diệu đang livestream trong ký túc xá.

Vừa trang điểm, cô ta vừa trả lời câu hỏi của cư dân mạng.

Cô ta rất khôn — chỉ chọn trả lời những gì mình muốn, tuyệt nhiên không giải thích lý do.

Lâm Diệu đọc từng chữ một trên bình luận:

“Thật sự là Thẩm Niệm đã đập nhà hai tầng của người ta à?”

Cô ta không chút do dự trả lời:

“Đúng vậy.”

Thậm chí còn khéo léo ám chỉ rằng tôi là kiểu lưu manh xã hội.

Tôi nghe mà tức đến bật cười.

“Người nói dối cả đời cũng không kiếm được tiền. Sao cô không giải thích cho mọi người nguyên nhân và đầu đuôi câu chuyện đi?”

“Không biết nói hay không dám nói?”

Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn Lâm Diệu chết lặng tại chỗ, lớn tiếng chất vấn cô ta.

Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.

Mặt Lâm Diệu tái mét, chỉ một giây sau đã chuyển sang vẻ yếu đuối đáng thương.

Tôi bật cười lạnh, thẳng tay đẩy cô ta một cú thật mạnh.

“Đừng có giả vờ nữa. Mấy chiêu này của cô chỉ lừa được bạn trai cũ của tôi thôi.”

“Một năm rưỡi rồi, đống đồ Trần Hạo lấy từ tôi để đưa cho cô, khi nào mới trả?”

Nhân lúc Lâm Diệu còn đang ngẩn ra, tôi giật luôn điện thoại từ tay cô ta.

Bình luận đang dồn dập nhảy lên — người thì chửi tôi, người thì hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Thấy phòng livestream đã tăng vọt lên hơn hai vạn người xem, tôi không chần chừ mà bấm tắt sóng ngay.

Tôi lập một danh sách tất cả những thứ Trần Hạo từng lấy từ tôi suốt thời gian qua.

Sau mỗi món đồ, tôi đều ghi rõ giá tiền và in ra thành hai bản.

Tôi đưa cho Lâm Diệu một bản, khẽ hất cằm:

“Mọi thứ đều nằm trong này. Hôm nay, cô phải trả đủ từng món một cho tôi.”

“Lục nhanh lên. Món nào mất, dơ, cũ hay hỏng thì đền tiền. Tôi đang vội.”

Lâm Diệu nhìn tờ danh sách còn dài hơn cả mạng sống cô ta, suýt thì ngất xỉu tại chỗ.

“Mấy thứ đó là Trần Hạo lấy, sao bắt tôi trả?”

Mặt tôi lập tức sầm xuống, đưa đống giấy tờ trên tay cho một bạn cùng phòng đang hóng chuyện gần đó,

Rảnh tay rồi thì vung luôn một cái tát vào mặt cô ta:

“Cô định chơi chữ với tôi đấy à?”

“Trần Hạo là con trai, lấy mấy thứ đó không phải cho cô dùng thì cho ai?”

Cô ta cắn răng, nén nhục nói:

“Tôi trả.”

Tôi nhìn cô ta lục tung tủ quần áo, mồ hôi lấm tấm trên trán ngày một nhiều.

Cuối cùng, chỉ tìm lại được một phần ba.

Cô ta như muốn đuổi tôi đi ngay lập tức, bất đắc dĩ phải moi tiền tiết kiệm ra để bù vào.

Lâm Diệu là một blogger thời trang có chút tiếng tăm, mỗi tháng livestream bán hàng hơn hai chục buổi, doanh thu ổn định, có tháng lên đến cả trăm triệu.

Tuy chi tiêu mạnh tay, nhưng vẫn có khoản để dành.

“Thế này đủ chưa?”

“Chưa đủ!”

Sau khi vét sạch ba chiếc thẻ, nhìn hóa đơn vẫn còn thiếu hơn ba trăm triệu, mặt Lâm Diệu trắng bệch, suýt nữa ngất tại chỗ.

“Tôi chưa nhắc vụ cô đâm nát xe tôi đâu đấy, chiếc đó hơn ba trăm triệu cơ.”

Cô ta chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Lần này tôi không đưa giấy nợ, mà lấy ra hai bản hợp đồng.

“Tôi cho cô hai lựa chọn.”

“Một là toàn bộ tiền livestream bán hàng hằng tháng của cô sẽ thuộc về tôi, cho đến khi trả hết nợ.”

“Hai là tôi ký hợp đồng thuê cô mười năm, lương thấp hơn thị trường 20%, làm việc cho tôi.”

Lâm Diệu là kiểu người có dã tâm, có năng lực và biết nhẫn nhịn.

Hơn một năm qua cô ta không hề lộ diện khiêu khích, chỉ lặng lẽ làm giàu.

Cô ta dùng những thứ moi được từ tôi để xây dựng hình tượng tiểu thư nhà giàu, livestream đều đặn mỗi tháng hơn hai mươi buổi.

Loại người như cô ta — đạo đức không ra gì, nhưng lại rất dễ thành công.

Lâm Diệu nhìn hợp đồng hồi lâu, cuối cùng chọn ký vào bản thứ hai.

Tôi thu lại hợp đồng, nở nụ cười nửa miệng nhìn cô ta đang ngồi bệt dưới đất.

“Giờ thì đi livestream đính chính đi. Nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.”

“Vì chỉ có kẻ từng bôi nhọ tôi, mới đủ tư cách nói ra tôi đã bị bôi nhọ như thế nào.”

“Xin lỗi mọi người, tôi là người thứ ba.”

Lâm Diệu cúi đầu trước ống kính, nói bằng giọng đầy tủi nhục, ngay lập tức khiến phòng livestream bùng nổ.

Cùng với lời thú nhận của cô ta, danh tiếng của tôi bắt đầu xoay chuyển hoàn toàn.

Bởi vì — bất kể khi nào, “tiểu tam” luôn là thứ khiến người ta ghê tởm.

“Xin lỗi, tôi đã mắng oan rồi.”

“Xem lại video lần nữa, chỉ muốn nói: đập hay, đập chất lắm!”

“Cuối cùng thì tiểu tam không còn ngồi trên đầu nữa! Cầu xin luôn, cho tôi sống cuộc đời nữ chính như vậy một ngày thôi cũng được!”

Lâm Diệu đối mặt với làn sóng bình luận, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)