Chương 6 - Bạn Trai Quốc Dân

19

“Cathy, cậu thật tốt! Nếu cậu không đến, vé của mình đúng là bỏ phí rồi…”

Cô bạn cùng phòng khoác lấy tay tôi, suýt chút nữa còn hôn lên má tôi.

Đây là năm thứ hai tôi làm sinh viên trao đổi ở Mỹ.

Những tin đồn ở trường vẫn còn rất nhiều, vậy nên thầy Chu dứt khoát đề nghị giới thiệu tôi đi du học.

Thật may mắn, tất cả thành tích của tôi đều đạt tiêu chuẩn.

Nói thật, lúc mới đến, mọi thứ gần như cuốn tôi vào guồng quay đến mức không còn thời gian để buồn.

Ngôn ngữ, giao tiếp, thói quen sống.

Tất cả đều lấp đầy cuộc sống của tôi.

Vậy nên khi bước sang năm thứ hai, cuối cùng ổn định được, tôi lại thấy mọi thứ như một giấc mộng đã qua.

Cô bạn cùng phòng của tôi từng định mua hai vé xem chung kết CKTG để đi cùng bạn trai.

Kết quả, trước ngày đi, cô ấy cãi nhau chia tay với bạn trai.

Vậy nên cô ấy kéo tôi đi cùng.

Tôi đã rất lâu rồi không quan tâm đến các trận đấu thể thao điện tử. Trước khi đi, tôi thậm chí không biết đây là giải gì.

Vậy nên khi nhìn thấy poster in hình tuyển thủ bên ngoài nhà thi đấu, tôi không khỏi ngẩn người.

“Ồ, các tuyển thủ LPL của các cậu, từ hạt giống số bốn đánh lên tới chung kết, thật tuyệt vời.”

Cô bạn cùng phòng huých nhẹ tôi.

Nhưng tôi lại không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với người trên poster ấy.

Hà Chiêu.

Trong đời tôi, chưa từng có ai dai dẳng như anh ấy.

Chúng tôi không dừng lâu trước poster vì đây là trận chung kết, người rất đông.

Chúng tôi đi qua lối dành cho khán giả, không hiểu sao lối vào lại chen chúc một đám người.

Qua vài từ tiếng Anh lẻ tẻ, tôi nghe ra được.

Tuyển thủ đang vào sân.

Rất nhiều người đang hô vang cổ vũ, chen chúc nhau, tôi bị xô đẩy đến mức mất liên lạc với cô bạn cùng phòng.

Trong lúc hỗn loạn, tôi rơi vào ánh mắt của một đôi mắt hổ phách.

Hà Chiêu.

Anh ấy ôm bộ thiết bị, đứng đó, nhìn tôi.

Đó như là một ánh nhìn bất ngờ.

Tôi lập tức quay đi, nhưng anh ấy không động đậy.

Cho đến khi người dẫn đội đứng sau đẩy anh một cái.

Cô bạn cùng phòng tìm thấy tôi, cùng tôi vào nhà thi đấu.

Mọi người vẫy những cây đèn phát sáng, linh vật bắt đầu khuấy động bầu không khí, một vài cổ động viên LPL phía trước đang vẫy cờ.

Năm nay rất đặc biệt, trận chung kết thế giới là nội chiến giữa hai đội LPL.

Vậy nên, thật ra có thể gặp khá nhiều người Trung Quốc.

Bầu không khí mở màn rất sôi động, nhưng đến giữa trận, cô bạn cùng phòng của tôi gần như sắp ngủ.

Vì cô ấy không hiểu trận đấu.

Thực ra tôi cũng không muốn xem, không phải vì không hiểu, mà vì không muốn nhìn thấy người trên màn hình lớn ấy.

Tôi ghét ánh đèn sân khấu, ghét tiếng hò reo vang dội gọi tên anh ấy.

Tôi ghét việc bất kể lúc nào, khoảng cách giữa tôi và anh vẫn xa đến thế, cho dù chính tôi đã rời bỏ anh.

Vậy nên đến giữa trận, tôi rời đi.

Tôi lang thang vô định trong nhà thi đấu, những cửa hàng đồ lưu niệm còn thu hút tôi hơn cả nội dung trận đấu.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái thú vị, cũng là du học sinh người Trung Quốc, tôi thấy thoải mái khi trò chuyện với cô ấy hơn.

Trong lúc trò chuyện, bắt đầu có người từ nhà thi đấu đi ra.

Tôi đoán, trận đấu đã kết thúc.

Pháo hoa sáng rực, nghe nói, nơi ấy lại rơi xuống một trận mưa vàng.

Từng có thời điểm, tôi sẽ chăm chú theo dõi từng trận đấu của anh.

Từng có thời điểm, tôi sẽ khao khát nhìn anh nâng cao chiếc cúp vàng ấy.

Nhưng hiện tại, ai thắng ai thua, với tôi có còn quan trọng nữa đâu.

Bầu trời đêm trải dài nơi nhà thi đấu, tôi hòa vào dòng người rời khỏi đó.

“Đợi đã!”

20

Tôi chưa từng nghĩ về cảnh tượng tôi và anh gặp lại nhau sẽ như thế nào.

Thậm chí trong mơ cũng chưa từng mơ đến.

Vậy nên tôi đứng đó, nhìn người đàn ông đang nắm chặt cổ tay tôi, nhìn rất lâu.

“Bỏ ra.”

Trên đầu anh còn dính vài mảnh kim tuyến chưa gỡ, vậy nên, có lẽ anh đã thắng.

Bây giờ anh là người nổi tiếng, ngay cả khi đây là lối đi của khách tham quan, vẫn có không ít người nhìn về phía chúng tôi.

“Bỏ…”

“Không phải tôi cúp máy cậu hôm đó.”

“Hôm đó đấu xong tôi phải phỏng vấn, nên tôi để điện thoại trên bàn ở phòng nghỉ.”

“Tôi không biết… ai đã tắt máy.”

Anh gần như nói những câu này với tốc độ rất nhanh.

Nhưng giờ nói những điều này, thì còn có ý nghĩa gì?

Có lẽ vì tôi nhìn anh quá lâu, anh buông tay.

Xa xa có người gọi tên anh, gió đêm trong trẻo lướt qua bên cạnh chúng tôi.

Hiện tại anh rõ ràng là nhà vô địch Grand Slam, hiện tại anh rõ ràng đã chạm tới chiếc cúp mà anh hằng mơ ước.

Vậy mà vẻ mặt gần như cầu xin ấy, tôi chưa từng thấy trên gương mặt anh.

Trong làn gió đêm, đôi mắt anh, phản chiếu hình bóng tôi thật rõ ràng.

Anh nói.

“Đừng đi, được không?”

“Chúc mừng cậu, Hà Chiêu.”

“Cậu đã giành được chiếc cúp mà anh luôn mơ ước.”

Tôi mỉm cười với anh, quay lưng bước vào màn đêm.

Ánh sao lấp lánh trong khung cảnh buổi tối, bao quanh những bụi cỏ.

Anh đứng lặng tại chỗ.

Tôi chợt nhớ đến rất lâu về trước, khi anh còn trong trại huấn luyện.

Bị nhốt trong phòng suốt 24 giờ một ngày, chỉ có thể chơi game.

Tôi mang một hộp bánh nhỏ đến thăm anh.

Anh khẽ nhướng mày, nói:

“Bà xã, em thật tốt.”

Thật ra tôi thật ngốc, lúc ấy Hà Chiêu luôn trả lời tin nhắn của tôi ngay lập tức.

Lẽ ra tôi nên hiểu, dù bận rộn thế nào, dành thời gian trả lời một tin nhắn cũng rất đơn giản.

Thay đổi là thay đổi. Chán nản là chán nản.

Hà Chiêu, đã không còn là Hà Chiêu nữa.

Anh gọi tên tôi từ phía sau, tôi bước vào xe của cô bạn cùng phòng.

Cô bạn thò đầu hỏi tôi đó là ai, sao trông giống nhà vô địch vừa lên nhận giải hôm nay.

Tôi lắc đầu, tựa vào cửa sổ xe.

“Không quen.”

Những vì sao thắp sáng rìa thành phố, dải ngân hà rơi xuống ánh đèn neon rực rỡ.

Chiếc xe chạy trên con đường.

Tôi nhìn chiếc túi phước lắc lư trong gương chiếu hậu.

Là món quà trước lúc đi, Chu Ngụy tặng tôi.

Bên trong, có một tấm thiệp viết tay của anh.

Anh viết:

“Chúc em vạn sự như ý.”

“Đừng bao giờ ngoảnh lại.”

(Hết)