Chương 17 - Bạn Trai Qua Mạng
Tạ Cảnh Chi cũng trêu chọc tôi:
[Anh biết em thích nó.]
[Vậy mà lúc trước em lại nói với anh là em không thích vậy nữa.]
Tôi xấu hổ:
[Ý anh là gì?]
Anh vội vàng giải thích:
[Ý anh là, anh rất vui vì em thích nó, vừa may là anh có nó.]
[Thế này, mỗi ngày anh đều có thể cho em ngắm, làm em hài lòng.]
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Nhìn những bức ảnh anh mới gửi tới.
Tôi che màn hình trong hoảng loạn, sợ người khác sẽ nhìn thấy nó.
Trong ảnh là anh đang ở trần, mặc quần cạp trễ… tay kéo cạp quần càng ngày càng thấp hơn…
Chúng tôi cứ thế cho đến học kỳ tiếp theo.
Quả như Tạ Cảnh Chi đã nói, tôi thực sự phải tham gia một trong những lớp học của anh.
Trong buổi học đầu tiên, anh tự giới thiệu mình trên bục giảng.
Ba trang ghi đầy kinh nghiệm nghiên cứu khoa học, anh chỉ nói sơ qua.
Nhưng đến tình trạng hôn nhân, anh cố tình nói thêm:
“Tôi chưa kết hôn, nhưng tôi đang rất hạnh phúc với bạn gái của mình.”
Đôi mắt đầy ý cười của anh quét qua đám đông, chăm chăm nhìn vào tôi ở phía xa.
Tôi ngồi co rúm ở hàng áp chót, không dám nhìn anh.
Bạn cùng phòng lại bắt đầu giật giật quần áo tôi:
“Nguyệt Nguyệt! Nhìn nhanh! Thầy Tạ đang mỉm cười rất hạnh phúc kìa! Mặc dù tớ từng chứng kiến cảnh thầy Tạ rất nghiêm khắc, nhưng có vẻ thấy rất thích lớp chúng ta!”
Tôi thận trọng nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt của anh.
Tôi đột nhiên có một linh cảm xấu.
Quả nhiên.
Đến lúc tương tác với giảng viên, anh bắt đầu ôn nhu gọi:
“Bạn học Vãn Nguyệt.”
Người khác chỉ nghĩ rằng anh đã hiền hơn rất nhiều.
Nhưng tôi lại cảm thấy dường như anh đang muốn lấy cả cái mạng của tôi vậy.
Số lần tôi phải đứng lên trong lớp anh còn nhiều hơn số lần tôi phải đứng trong toàn bộ học kỳ trước!
“Anh ơi là anh, anh có thể nào giữ khoảng cách một xíu không? Em xin anh đó.”
Ở một nơi hẻo lánh, tôi ôm lấy cánh tay Tạ Cảnh Chi, chắp tay lại cầu xin anh.
Anh nhướng mày:
“Anh đã rất giữ khoảng cách rồi đấy chứ.”
Hai mắt tôi mở to:
“Anh không biết rằng mọi người đều nói rằng em là học sinh yêu thích của anh sao?”
Anh đưa tay chỉnh lại cặp kính gọng vàng rồi trầm ngâm suy nghĩ:
“Anh thấy họ nói đúng mà.”
“Em đúng thật là học sinh mà anh yêu thích.”
Chết mất thôi…
Ai cho phép anh dỗ tôi lúc này cơ chứ.
Tôi nắm lấy cổ áo anh:
“Anh đã hứa là giữ bí mật đến khi tốt nghiệp mà.”
Tôi hơi mạnh tay nên hai chiếc cúc áo trên cổ anh bị đứt mất.
Anh cười híp mắt nhìn tôi:
“Bé cưng à, em đang làm gì thế?”
Tiếp đó, anh lại cúi xuống, nói nhỏ bên tai tôi:
“Đợi đến tối … anh sẽ cho em xem đến đủ thì thôi nhé.”