Chương 8 - BẠN TRAI ĐƯA TIỀN GIẢ CHO TÔI

Khi tôi dẫn một nhóm họ hàng ra đến cổng, Lý Quế Phương đã chửi đến mệt lử, xung quanh bà ta là một đám người xem náo nhiệt. Thấy tôi, bà ta lập tức hăng lên, chỉ thẳng vào tôi mà chửi bới:

"Chính con đàn bà độc ác này, đồ tiện nhân, đi khắp nơi bôi nhọ danh dự con trai tôi!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tôi không động đậy, chỉ thích thú nhìn cái băng rôn, rồi bật cười.

"Sao bà không viết tên con trai bà lên đây, chỉ ghi 'người khác' thôi à? Con trai bà đâu?"

"Sao bà không đưa con trai bà ra đây cho mọi người thấy mặt đi?"

Lý Quế Phương tức đến mức ngực phập phồng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

“Mày muốn hại con trai tao, những gì mày nói trên mạng đã lan truyền khắp nơi rồi!”

“Mày làm hỏng danh tiếng con tao, tao phải kiện mày!!”

Bà ta định lao tới, nhưng nhìn thấy nhóm người đứng sau lưng tôi, cuối cùng chỉ dám mắng chửi ầm ĩ.

Tôi đợi bà ta chửi xong, không một chút dao động, nhìn vẻ điên cuồng đó, tôi bình thản mở miệng.

“Bà cứ kiện đi, dù sao tôi cũng không nói sai sự thật!”

“Con trai bà chẳng phải cũng khắp nơi khoe khoang đã chi tám trăm nghìn lên người tôi sao?! Tám trăm nghìn toàn tiền giả, bà bảo anh ta bỏ ra một đồng thử xem!”

Lời vừa dứt, đám đông lập tức có người hiểu ra, hít vào một hơi lạnh, không ít chiếc điện thoại chĩa về phía Lý Quế Phương, tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn.

“Đây chính là mẹ của cái người đi dùng tiền giả để lừa dối bạn gái à!”

“Nói là vô ý thì ai mà tin nổi.”

“Không biết bà ta có chút liêm sỉ nào mà còn dám tìm đến người bị hại, người ta đã báo cảnh sát rồi mà.”

“Chậc chậc chậc, đúng là thời thế suy đồi…”

 

  10

Mặt Lý Quế Phương đỏ bừng, vung tay xua đuổi xung quanh, đám đông né ra, bà ta mắt đỏ hoe, hét lên.

“Các người nói gì vậy, nói bậy bạ, bây giờ là con trai tôi bị chửi đấy! Các người chẳng có chút đồng cảm nào!”

“Ôi trời, thật là bắt nạt người khác mà!”

Chẳng ai nghe bà ta nói, chỉ nghe tiếng chụp ảnh lách cách, Lý Quế Phương tức giận đến mức ngồi bệt xuống đất, đập đùi, gào khóc ầm ĩ.

Nhưng lần này, chẳng còn ai quan tâm bà ta nữa, tiếng khóc ngày càng to, một túi rác ném trúng đầu bà ta.

Không rõ ai ném, bà ta ngẩng đầu lên thì ngay lập tức mấy thứ linh tinh bị ném tới tấp vào người.

“Cút đi!”

“Cút khỏi cửa khu chung cư của chúng tôi!”

Lý Quế Phương bị đám đông phẫn nộ làm cho sợ hãi, bà ta hoảng loạn nhảy dựng lên, cầm đồ bỏ chạy.

Phủi tay sau khi vừa vứt túi rác, tôi mượn chổi của bảo vệ, vui vẻ quét dọn đống rác vừa ném ra, xử lý xong xuôi, tôi nhìn vào video trong điện thoại, hài lòng gật đầu.

Rác thì nên ở trong thùng rác.

Lần này xem thử Trương Thần làm sao tìm nổi bạn gái.

Video trên mạng lan truyền còn dữ dội hơn, cả video ở đồn cảnh sát lẫn video Lý Quế Phương đến gây chuyện đều đạt hàng chục nghìn lượt xem.

Thậm chí có cư dân mạng tỉ mỉ tìm ra cả ảnh và thông tin của Trương Thần, khiến anh ta mất luôn công việc, hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường ai nấy đều muốn đánh.

Anh ta ru rú ở nhà không dám ra ngoài, đôi khi cùng với Lý Quế Phương che mặt tìm đến nhà tôi, nhưng lần nào, tôi cũng nhìn qua camera cửa rồi gọi ngay cho cảnh sát.

Gây chuyện vài lần, cuối cùng anh ta cũng im re.

 

  11

Khác với hoàn cảnh của Trương Thần, tôi sống thoải mái tựa như cá gặp nước. 

Không còn anh ta, tôi vui vẻ ở nhà cùng bố mẹ nghỉ ngơi vài ngày. 

Chẳng bao lâu nữa, tôi định sẽ đưa bố mẹ đi du lịch thư giãn.

Chỗ tôi ở cách căn nhà trọ Trương Thần thuê không xa, đôi khi ở chợ vẫn gặp được Lý Quế Phương. 

Mỗi lần nhìn thấy bà ta, tôi đều thấy bà ta trông rất tiều tụy, tóc bạc đi nhiều, đã vậy còn phải luôn đeo khẩu trang và cúi thấp đầu. 

Dáng người mập mạp, thấp lùn và hành động lén lút của bà ta khá nổi bật.

Bên cạnh chợ có một khu chợ hoa chim, đôi khi tôi cũng ghé qua xem. 

Lần này, nhân lúc ra ngoài đi mua đồ cùng ba mẹ, tôi định mua luôn hai chậu cây về trồng. Khi ôm chậu cây bước ra cửa, một người đàn ông vô tình đụng trúng tôi, khiến cho chậu cây suýt nữa rơi xuống đất. 

Anh ta vội vàng xin lỗi, rồi hấp tấp đi tiếp, còn lẩm bẩm một câu: "Quên mua bể cá rồi, phải mua cái bể cá."

Tôi không để ý lắm đến chuyện này, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa chợ hoa chim thì tôi khựng lại. 

Cách tôi khoảng mười bước chân, một bóng dáng quen thuộc đang lén lút nhìn quanh, nhân lúc xung quanh không có ai, bà ta nhanh chóng đưa tay lấy đi món đồ treo trên xe điện trước mặt.

Thấy rõ thứ bà ta vừa lấy, tôi không khỏi bật cười đầy ẩn ý.

Chậc chậc, quả là không muốn sống nữa rồi.

Tôi cũng không lên tiếng, dùng lá của chậu cây che mặt mình lại, cứ thế nhìn Lý Quế Phương xách đồ đi xa. 

Tim tôi đập thình thịch, đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Cho đến khi người ở phía sau bước lên, anh ta thấy chiếc xe điện trống trơn của mình thì thốt lên kinh hãi, bể cá trong tay cũng rơi xuống đất.

“Trời ơi, cá nóc tôi mua đâu mất rồi!!”

 

Về nhà, tôi bật TV, lấy một đĩa trái cây, thư thái ngồi nhâm nhi. 

Ngoài cửa sổ, trên con đường nhỏ trong khu dân cư, đột nhiên có tiếng loa vang lên: “Ai ở gần đây có lấy cá trên chiếc xe điện trước chợ không, đó là cá nóc, không thể ăn được, có độc đấy!”

Tiếng loa lớn đến nỗi mẹ tôi đi qua, vừa lấy một miếng dưa hấu vừa lẩm bẩm.

"Thời nay loại người nào cũng có, đến cá nóc mà cũng dám lấy trộm, không muốn sống nữa à."

Tôi mỉm cười không nói, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.

Cùng lúc đó, bên nhà Trương Thần, Lý Quế Phương đang làm cá theo cách chế biến thông thường. 

Bà ta làm sạch nội tạng rồi chặt đến phần đầu cá. Nghe thấy tiếng loa ngoài cửa sổ, bà ta nhếch mép cười khinh bỉ.

“Chỉ là một con cá thôi mà? Cần gì phải làm ầm lên vậy? Còn nói có độc, xì.”

“Nói vớ nói vẩn, tôi đây đã sống ở làng cả đời này rồi chưa thấy con cá nào có thể độc đến chết người cả!”

Bà ta cho cá vào nồi, thản nhiên nấu món canh cá. 

Nhìn nồi canh cá trắng ngần, trên gương mặt Lý Quế Phương nở một nụ cười mãn nguyện.

Ngoài phòng khách, Trương Thần đang chơi game, bực bội buông tiếng chửi thề.

Còn tôi, khi đang ăn cơm, nhìn bát canh cá trước mặt, tôi múc một bát, cúi đầu nhìn vào, mà lòng không khỏi trôi dạt theo dòng suy nghĩ.

Lần này, không biết vận may của Trương Thần sẽ thế nào đây.

 

END