Chương 8 - Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí
“Cô đừng tưởng làm thế là hay, trong mắt tôi cô chỉ là đồ rác rưởi! Là một con khốn vừa ích kỷ vừa keo kiệt, mắt tôi bị mù nên mới thích cô!”
Tôi cong khóe môi, sở dĩ Trần Dương nổi cơn tam bành như vậy là vì tôi không cho anh ta được một chút lợi lộc nào.
“Tôi thà bỏ tiền mua đồ dưỡng da còn hơn là tiêu một đồng lên người anh, bởi vì anh không xứng đáng đấy, thưa bạn, trai, cũ!”
Trần Dương tức giận đến mức buông cả lời tục tĩu trong điện thoại, tôi thở dài một tiếng: “Anh không sợ tôi ghi âm lại à?”
Trần Dương nháy mắt câm miệng, đầu bên kia chỉ còn lại tiếng anh ta tức giận thở dốc.
Tôi lãnh đạm nói: “Trần Dương, lần này tôi không đi báo cảnh sát tiếp xem như là tha cho anh, chúng ta đường ai nấy đi. Sau này anh không muốn chuyện trở nên quá khó coi thì đừng dại trêu vào tôi nữa.”
Trần Dương hung hăng mắng: “Đ*t mẹ mày!”
Anh ta cúp máy.
Ký túc xá nháy mắt im lặng như tờ, Văn Tĩnh nhìn tôi với vẻ thông cảm.
Tôi ném mạnh điện thoại lên bàn gây ra một tiếng vang lớn.
Đột nhiên Tần Nhu kéo màn giường nhảy xuống, đi chân trần chạy ra ngoài. Tôi bước chéo lên ngăn cô ta lại, giơ tay túm tóc rồi cho mỗi bên má cô ta một cái bạt tai!
Tần Nhu hét ầm lên, đánh lung tung vào tay tôi: “Buông ra! Dựa vào đâu mà cậu dám đánh tôi!”
Văn Tĩnh ngoài miệng hô đừng đánh, chân chen vào giữa hai chúng tôi nhưng đồng thời cũng giúp tôi che chắn bớt đòn công kích của Tần Nhu.
Tôi đẩy Văn Tĩnh ra, đoạn túm cổ áo Tần Nhu ném về phía khung giường: “Tại sao tôi đánh, bộ trong lòng cậu không biết rõ sao? Nếu không cậu bỏ chạy làm gì?!”
Tần Nhu thét chói tai: “Cậu buông ra! Văn Tĩnh, cậu để yên cho cô ta bắt nạt tôi đúng không!”
Văn Tĩnh đứng yên một bên bình tĩnh khuyên bảo: “Kỳ Kỳ là người biết lắng nghe, các cậu cứ nói cho rõ ngọn ngành đi là xong chuyện mà.”
Tần Nhu còn muốn nổi điên, tôi lại cho cô ta thêm hai cái tát nữa: “Động tác nhanh lắm, tôi vừa nhận được đồ là cậu lập tức mật báo cho Trần Dương. Sao thế, mê anh ta à? Rác tôi ném xuống cậu nhặt về cũng được, nhưng cậu còn dám đụng vào đồ của tôi một lần nữa thử xem!”
Tần Nhu mạnh miệng: “Ai thèm đụng vào đồ của cậu!”
Tôi cười lạnh: “Cậu không động vào, làm sao Trần Dương lấy được lọ La Mer của tôi mang đi bán?!”
Tần Nhu một mực phủ nhận: “Không phải tôi làm!”
Tôi tức đến bật cười: “Cãi chày cãi cối, muốn đi kiểm tra camera với tôi không?”
Ánh mắt Tần Nhu hiện lên một tia chột dạ, chỉ biết ôm mặt không hé răng.