Chương 2 - Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí
Thời khắc này tôi lại mềm lòng.
Tôi chạy xuống lầu che dù cho Trần Dương, anh ta nắm vai tôi nhẹ giọng giải thích: “Xin lỗi cục cưng, anh không nên nổi giận với em.”
Tôi nghiêm mặt không nói gì, anh ta dỗ tôi một lúc lâu rồi hướng dẫn từng bước: “Cục cưng, anh không có ý trách em, nếu em mua bộ mỹ phẩm giá mấy trăm tệ anh tuyệt đối sẽ không ý kiến gì, nhưng không nhất thiết phải mua một món đồ dưỡng da giá chín ngàn tệ. Không tin em thử hỏi các bạn cùng phòng em xem người ta dùng đồ bao nhiêu tiền.”
Lòng tôi hơi dao động, bởi vì các bạn cùng phòng tôi đúng là không dùng đồ đắt tiền, cơ bản đều quanh quẩn vài trăm tệ một món.
Trần Dương dịu dàng nói: “Cục cưng, anh thật sự yêu em. Em là người anh muốn gắn bó cả đời, chính vì tương lai muốn cưới em nên chúng ta càng phải tiêu tiền khôn ngoan hơn. Ba mẹ em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, kẻ làm con phải biết thông cảm cho ba mẹ chứ.”
Tôi nghĩ đến cha mẹ mình đi sớm về khuya quả thật đã bị thuyết phục một chút, nhưng bản thân vẫn muốn thử lòng anh ta nên tiếp lời: “Được, vậy để em bán lại chai La Mer, lấy tiền mua máy tính mới cho anh nhé?”
Trần Dương nở nụ cười cực kỳ vui mừng, lộ ra vẻ mặt “em rất có lý” rồi khẩn thiết nói tiếp: “Máy tính vẫn hữu dụng hơn hẳn, đúng không cục cưng.”
Phần não yêu đương của tôi nháy mắt bốc hơi hết sạch, giờ phút này tôi cực kỳ tỉnh táo.
Nhìn xem, chín ngàn tệ tiêu cho bản thân là lãng phí, là không thông cảm cho cha mẹ, tiêu cho anh ta lại là tiêu tiền khôn ngoan. Đây chẳng phải là tiêu chuẩn kép rành rành sao?
Trần Dương còn muốn tiếp tục đề tài mua máy tính, nhưng chắc thấy sắc mặt tôi không quá tốt nên chỉ có thể tạm thời ngậm miệng.
Trở lại ký túc xá, cô bạn Văn Tĩnh còn chưa trở về, tôi vừa đặt bánh ngọt lên bàn thì Tần Nhu đột ngột kéo màn giường lên, nói cụt lủn: “Có người vừa cho tôi bao lì xì lớn lắm.”
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý như muốn khoe khoang trước mặt tôi.
Tôi không nói gì, chỉ đáp qua loa cho có: “Ồ, chúc mừng cậu.”
3
Tôi vào phòng tắm muốn rửa mặt thì chợt trông thấy chai Yu Mei Jing của bạn cùng phòng Văn Tĩnh đặt trên bồn rửa, trong lòng hơi khó chịu bèn gọi điện thoại cho mẹ tường thuật đơn giản ngọn nguồn.
Giọng mẹ nghiêm túc hẳn lên, cẩn thận hỏi tôi: “Kỳ Kỳ, vậy con nghĩ thế nào?”
Lòng tôi hơi mờ mịt: “Anh ấy khiến con rất không thoải mái, nhưng đúng là bạn cùng phòng con chỉ dùng toàn đồ tiện lợi rẻ tiền, mỗi mình con mua một bộ mỹ phẩm giá chín ngàn tệ hình như không tốt lắm.”