Chương 16 - Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí

Văn Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu là chân ái thì người ta chỉ nghĩ tặng thứ tốt nhất cho người mình yêu. Tự cậu ngẫm lại xem đã bao lâu rồi Trần Dương không tặng quà cho cậu, hộp trái cây lần trước anh ta đã tặng cậu thêm được lần nào chưa?”

Tần Nhu sụt sịt mũi, ăn bánh quy của Văn Tĩnh: “Cảm ơn cậu, tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi đòi lại sinh hoạt phí của mình.”

Hôm sau tôi và Văn Tĩnh cùng nhau đi học, trên đường chợt đụng phải Trần Dương. Anh ta bây giờ mặc toàn đồ hiệu, trước sau có một đống người vây quanh trông oai như cóc.

Sắc mặt Trần Dương rất đắc ý, khóe mắt liếc thấy tôi bèn cố ý cao giọng: “Hôm nay tôi mời, tất cả mọi người đừng khách khí!”

Đám “tùy tùng” đi theo lập tức trầm trồ xuýt xoa tán thưởng.

Tần Nhu đi theo sau Trần Dương số ruột vươn tay kéo áo, anh ta vẫn thản nhiên đẩy cô nàng ra một chút.

Đúng lúc này chợt có một cô gái trẻ xinh đẹp từ đâu đi tới, ngượng ngùng kêu tên Trần Dương: “Chào anh, xin hỏi có thể thêm Wechat không?”

Thiếu nữ xinh đẹp ngượng ngùng nhìn Trần Dương đầy ám chỉ, mấy anh em của anh ta nháy mắt lại reo hò đầy ẩn ý.

Trần Dương trào phúng liếc tôi một cái như muốn nói “Xem đi, đã hối hận chưa nào”.

Tôi lại nở nụ cười nửa miệng, biết rõ đây chính là thời khắc huy hoàng cuối cùng trong cuộc đời anh ta.

Tần Nhu vọt ra khỏi đám người đẩy cô gái xinh đẹp một cái, hét lên: “Cô bệnh hả, anh ấy có bạn gái rồi!”

Thiếu nữ bị đẩy cũng không vui vẻ gì, vậy là hai bên lao vào cãi cọ.

Tôi và Văn Tĩnh nhìn Tần Nhu lao vào đánh cô gái kia, Văn Tĩnh kinh ngạc há hốc mồm.

Trần Dương cau mày như thể ghét bỏ Tần Nhu làm mình mất mặt, sau đó bỏ cô ta lại xoay người đi một mình. Văn Tĩnh muốn chạy ra hỗ trợ nhưng cũng bị tôi lôi đi.

15

Tần Nhu và Trần Dương quay về làm lành với nhau.

Sau đó Trần Dương gọi điện thoại mắng mỏ Văn Tĩnh: “Đứa ti tiện như cô dù không ai thèm cũng đừng đi dạy hư Tần Nhu nữa. Dẹp mẹ cái mớ giáo điều chết tiệt của cô đi!”

Văn Tĩnh bị chọc giận không nhẹ, cô ấy có lòng tốt khuyên nhủ, vậy mà Tần Nhu quay đầu lập tức bán luôn mình. Văn Tĩnh đi tìm Tần Nhu đối chất, cô ả còn lạnh như băng hỏi lại: “Chắc cậu cũng thích anh Trần Dương nên muốn tôi chia tay anh ấy chứ gì?!”

Văn Tĩnh: “…”

Cô nàng giận đến mức ăn không ngon hết mấy ngày trời.

Toàn thân Tần Nhu đầy báo động đỏ, từ một nữ sinh hồn nhiên trong sáng biến thành một bà trung niên có chồng mặt xám mày tro, cả ngày nhe nanh trợn mắt canh giữ bên người Trần Dương như hổ rình mồi, đề phòng tất cả những cô gái trẻ muốn tiếp cận anh ta.