Chương 14 - Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí

Trần Dương còn tặng cô ta rất nhiều trà sữa đóng gói uống liền Piao Piao, nói văn vở là uống trà sữa bên ngoài nhiều không tốt cho sức khỏe.

Thế mà Tần Nhu tin thật. Thời điểm cô ta ngọt ngào khoe khoang, tôi suýt nữa không nhịn được bật cười thành tiếng. Trà sữa giá hai mươi tệ mua bên ngoài không tốt, chẳng lẽ trà sữa Piao Piao uống liền giá hai tệ một gói thì tốt chỗ nào sao?

Tần Nhu mù quáng chìm đắm trong bể tình, cô ta đổi đồ dùng chăm sóc da của mình thành Da Bao giống Trần Dương. Có mấy lần còn ra vẻ trước mặt tôi: “Ui, bây giờ tôi phải tiết kiệm tiền, bọn tôi dự định tốt nghiệp xong là lập tức kết hôn, đến lúc đó còn phải tự mua nhà nữa.”

Cho đến hôm nay tôi chưa bao giờ phản bác cô ta một tiếng nào, chỉ lạnh mắt nhìn cô ta chậm rãi trượt xuống vực sâu không đáy.

Hiện giờ người đi theo bợ đỡ Trần Dương rất nhiều, lúc nào anh ta cũng có một đám tiền hô hậu ủng rất rầm rộ. Thậm chí đến cả Tần Nhu đi theo cũng rất có mặt mũi, đi đâu làm gì đều có người gọi cô ta một tiếng chị dâu.

Trần Dương rất thích mời bạn ăn cơm, mỗi lần đều là tiệc liên hoan mười mấy người, tôi nhẩm tình chi phí một cuộc tụ tập như thế phải từ một đến hai ngàn tệ.

Vẫn chưa đủ… Tôi không sốt ruột.

Tôi đủ tàn nhẫn, cũng đủ kiên trì chờ đợi.

12

Tần Nhu giống hệt một bãi phân trâu, còn Trần Dương chính là đóa hoa lài cắm trên đó, càng hấp thụ chất dinh dưỡng càng nở rộ xinh đẹp kiều diễm.

Tần Nhu nộp hết sinh hoạt phí của mình cho Trần Dương, mỗi lần ăn cơm đều phải xin ngược lại từ chỗ anh ta.

Một lần nọ tôi và Văn Tĩnh xuống căn tin ăn cơm thì bắt gặp hai người đó. Bọn họ chỉ gọi một phần cơm, Tần Nhu yên lặng ngồi nhìn Trần Dương xúc từng miếng to, chờ cho anh ta no rồi, cô ả mới được phép ăn phần còn thừa lại.

Cả tôi và Văn Tĩnh chứng kiến đều cảm thấy buồn nôn.

Mới qua một tháng mà Tần Nhu đã nhanh chóng gầy rộc đi. Một buổi tối kia tôi và Văn Tĩnh nghe thấy tiếng cô ta rời giường.

Văn Tĩnh hỏi: “Cậu làm gì mà thức muộn thế?”

Tần Nhu thản nhiên đáp lại: “Tôi đi uống nước.”

Hình như cô ta rất đói nên uống nước ừng ực. Văn Tĩnh rất thấu hiểu cảm giác nửa đêm bị đói đến tỉnh nên lắm miệng thêm một câu: “Chắc cậu đói hả, trong tủ của tôi có bánh bích quy đấy, cậu lấy mà ăn.”

Tần Nhu như bị ai giẫm lông, phản ứng rất dữ dội: “Tôi đang giảm béo! Không ăn gì hết!”